Chương 3: (Vô Đề)

NGƯỜI ĐÀN ÔNG BỊ CẦM TÙ

"Chỉ có nơi này thích hợp, cô chịu khó ngồi đây vậy."

Thiếu tá thấp giọng nói, đồng thời liếc nhìn người ở phía sau, hạ giọng thêm chút nữa, "Đây là phạm nhân của chúng tôi, cô không cần để ý tới, cũng cấm tiếp xúc với hắn. Hiểu chưa?"

Hứa Mộ Triều gật đầu: "Tôi không nhiều chuyện đâu."

Thiếu tá kéo thấp vành nón, nhảy xuống xe.

Đây là chiếc xe đi giữa đoàn. Thiếu tá đưa Hứa Mộ Triều vốn bị trói chặt hai tay nhét vào toa xe. Điều này rất hợp ý cô. Ở vùng phụ cận nơi cô mai phục, đã cảm nhận được chiếc xe này không bình thường.

Khi cô vừa xuất hiện, có ít nhất 10 binh lính liền lập tức vây quanh chiếc xe này mà không phải là chiếc xe của thiếu tá. Chiếc xe này tất nhiên có điều kỳ lạ.

Vừa chui vào toa xe, cô hiểu ra ngay. Trong xe có một người đàn ông bị xích. "Phạm nhân" mà thiếu tá nói chính là một người đàn ông rất đặc biệt.

Hai cánh tay hắn bị xích sắt rất lớn khoá trên vách tường.

Hắn chính là nguyên nhân mà quân đội của loài người đã mạo hiểm xuyên qua phạm vi của thú tộc sao? Trong ánh sáng màu da cam dìu dịu, trước bức tường màu trắng bạc, người đàn ông này thoạt nhìn rất nổi bật.

Thân thể hắn bị xích thành hình chữ Đại () trên vách tường, vai rộng, eo hẹp, thân hình cao ngất mà mạnh mẽ. Vô số sợ xích sắt đen thô giống những con rắn tham ăn, xuyên qua lòng bàn tay, bàn chân loang lổ vết máu của hắn, tàn nhẫn đóng dính hắn vào tường.

Hắn mặc một chiếc khố không còn phân biệt được là màu trắng hay màu xám. Bộ ngực vạm vỡ với làn da màu lúa mạch trải đầy những vết thương. Thoạt nhìn qua hắn, có cảm giác hắn còn mạnh mẽ, hoang dã hơn cả thủ hạ Người báo mạnh mẽ nhất của Hứa Mộ Triều.

Râu dài rối bù, một mảng râu dày rậm phủ kín từ tai cho hết miệng hắn, che gần nửa khuôn mặt hắn, khiến cho hắn trông thật lôi thôi.

Chỉ có đôi lông mày xếch đen rậm, trông hết sức kiên nghị là trái ngược với dáng vẻ cuồng dã tang thương của hắn lúc này. Hứa Mộ Triều cảm thấy, khuôn mặt hắn hẳn phải của một chàng trai trẻ trung thanh nhã, chứ sao lại là một ông chú bị trói bị nhốt như súc vật thế này.

Bộ dạng hắn có chút đáng thương. Con người luôn có thể nghĩ ra biện pháp tra tấn đồng loại tàn bạo nhất. Cô đứng cách hắn một mét hỏi: "Vì sao chú bị nhốt trong này?"

Xiềng xích hơi rung động, người đàn ông chậm rãi mở mắt. Dưới ánh đèn, đáy mắt hắn giống hồ sâu, trong trẻo đến bức người.

"Không liên quan tới cô." Hắn nói với chất giọng trầm khàn.

Hứa Mộ Triều phất phất tay chỉ về phía còng tay của hắn: "Kẻ thù của kẻ thù là bạn bè… cho nên chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau."

Người đàn ông không thèm để ý tới cô, nhắm mắt lại. Một lát sau, hắn cảm nhận được điều gì đó, lại mở mắt ra, trông thấy đôi mắt sáng ngời của Hứa Mộ Triều vẫn đang nhìn chằm chằm hắn. Sắc mặt hắn lạnh hơn: "Tôi không cần bất cứ kẻ nàp giúp, đặc biệt là phụ nữ." Hắn lại nhắm mắt lại, không thèm nói chuyện với cô nữa.

Hứa Mộ Triều cảm thấy người này khá đặc biệt.

Với cô, trên đời này có kẻ nào mà không khuất nhục trước sinh tồn, ngay cả thủ hạ Bán thú của cô, khi bị bắt giữ đều biết phải ăn nói khép nép để đổi lấy tính mạng. Nhưng gã này, rõ ràng hoàn cảnh của hắn chẳng ra gì, lại đến hỏi cũng chẳng buồn hỏi, thẳng thừng chối bỏ ý định giúp đỡ của cô. Nên nói hắn ngông nghênh hay là cứng nhắc đây?

Đang muốn dò xét thêm vài câu nữa bỗng người Hứa Mộ Triều cứng đờ lại, há miệng thở dốc vì cơ thể cô đột nhiên truyền đến cảm giác ẩm ướt, rạo rực.

Không thể nào? Chẳng lẽ lại vì tên đầu tóc lôi thôi, máu me be bét này? Hắn rõ ràng là loại cô không thích nhất, thế mà cô còn có cảm giác với hắn mãnh liệt hơn hẳn với Quan Duy Lăng.

Hứa Mộ Triều ngẩng đầu nhìn gã đàn ông, đã hiểu ngay nguyên nhân. Dù bộ dạng hắn rất lôi thôi nhếch nhác nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới cơ thể hoàn mỹ đầy nam tính của hắn – sự cường tráng, dẫu bị trói buộc vẫn không ngăn được lực hấp dẫn đầy nam tính của cơ thể ấy toát ra.

Hứa Mộ Triều lùi lại mấy bước, gục đầu xuống, dựa lưng vào vách tường, im lặng không nói gì nữa. Cánh tay kín đáo đặt trên đùi, len lén véo mạnh, để cho sự đau đớn làm cô tạm quên đi cảm giác rạo rực trong người.

Buồn cười thật! Trong lòng địch lại có phản ứng sinh lý?

Cô nhắm chặt hai mắt lại, bắt đầu hồi tưởng. Hồi tưởng sau khi dịch zombie bùng phát, cô đã làm thế nào sống sót trong cơn gió tanh mưa máu. Hồi tưởng mấy năm gần đây, cô cùng với các thú binh tính tình thô bạo nhưng ngay thẳng cùng nhau trải qua khoảng thời gian gian nan mà cũng đầy vui vẻ, nhiệt huyết.

Dần dần, nội tâm lẫn thân thể cô cũng bình tĩnh trở lại. Toa xe trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng động cơ xe chạy ù ù.

Hứa Mộ Triều đang nhắm mắt mơ màng đột nhiên bừng tỉnh.

Xe ô tô chạy êm ru như cũ. Cô theo bản năng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn qua, đập ngay vào mắt là bờ vai rộng, lồng ngực rắn chắc và cả vòng eo hẹp của gã đàn ông. Có lẽ trong đêm khuya, dục vọng của con người càng trở nên mãnh liệt hơn, tự nhiên cô cảm thấy da thịt hắn trở nên thu hút đến không ngờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!