Chương 29: (Vô Đề)

Tôi yêu cô, Mộ Triều.

Edit: Loyal

Beta: Myumyu

Không phải chỉ có đổ máu mới gọi là chiến tranh, mới là hy sinh. Khi Thẩm Mặc Sơ ở lại trong tòa tháp cổ đến mười ngày sau, tại đại lục, Hứa Mộ Triều cùng tìm đủ mọi cách để bí mật liên lạc với loài người.

Lựa chọn đầu tiên của cô, chính là một tù binh _____ Chu đội trưởng thành Tuyên Phương.

Phòng đội trưởng vẫn gọn gàng sạch sẽ, rộng rãi sáng sủa như xưa. Chỉ là ở cửa, có thêm nhiều người thú cầm súng canh giữ, hạn chế tự do của mọi người.

Đội trưởng Chu bị bắt hơn một tháng.

Nằm ngoài dự kiến của ông, những người thú không hề tàn nhẫn vô tình như lời đồn đãi, thậm chí binh lính canh giữ lại rất tôn kính ông, ông không thể nào tin nổi, thú binh lại đối đãi với tù binh long trọng như thế? Chắc là có âm mưu gì đây?

Buổi sáng hôm nay, rốt cuộc ông đã gặp được kẻ chủ mưu phía sau bức màn, người phụ nữ thần bí Hứa Mộ Triều kia.

"Cô muốn tôi thay cô truyền tin, mời tướng lãnh cấp cao của loài người đến đàm phán?" Đội trưởng Chu chần chờ hỏi.

Hứa Mộ Triều gật đầu:

"Đại đội năm và quân trung lộ của Thú Tộc muốn hòa bình, có ý định đàm phán hòa bình với loài người."

Thấy đội trưởng Chu nửa tin nửa ngờ, Hứa Mộ Triều lại nói:

"Ông cũng đã nghe nói tình hình chiến sự gần đây rồi đấy. Chúng tôi không muốn đánh nhau, chúng tôi hi vọng hòa bình."

Đội trưởng Chu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu:

"Xin lỗi, cấp bậc của tôi quá thấp, không có cách nào hoàn thành chuyện cô muốn."

Hứa Mộ Triều nhìn ông chằm chằm.

Nhưng một người quân nhân trung trực như vậy làm sao có thể sợ chết, ông ta khẳng khái trả lời:

"Cho dù tôi có thể làm được, nhưng cô bảo tôi làm sao tin tưởng các người được đây, việc này không phải là âm mưu của Thú Tộc chứ?"

Hứa Mộ Triều liên tục bày tỏ thiện ý, tuyệt đối không có âm mưu. Nhưng mà đội trưởng Chu lại là một người rất cố chấp, dù cô thuyết phục thế nào, cũng không chịu tin tưởng, còn muốn cô rời đi ngay lập tức.

Sau khi Hứa Mộ Triều rời đi, đội trưởng Chu đứng một mình trước cửa sổ, nhìn bầu trời màu xám trắng bên ngoài, nhẹ nhàng thở dài.

Chẳng lẽ muốn ông cảm ơn vì đã cô không giết ông sao? Trông cô có vẻ không giống như người nói láo. Nhưng cô cũng đã từng đóng giả làm con người, nội ứng ngoại hợp với Thú Tộc bắt ông làm tù binh, sao ông có thể để các vị tướng lãnh cao cấp mạo hiểm như vậy?

Hơn nữa đám Thú Tộc kia thật sự hi vọng hòa bình ư?

Đội trưởng Chu? Một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe vang lên sau lưng.

Đội trưởng Chu chần chờ xoay người lại, thấy một chàng trai tuyệt mỹ, mặc quân trang màu đen của Thú Tộc, xuất hiện trươc cửa phòng. Ông nhận ra cậu ta, cậu nhóc A Lệ này đã cùng Hứa Mộ Triều ngụy tranh thành thường dân chạy nạn.

Còn chuyện gì nữa?

Đội trưởng Chu không vui nói,

"Tôi sẽ không đồng ý."

A Lệ nhìn đội trưởng Chu:

"Hứa Mộ Triều là người thú, còn tôi là con người trăm phần trăm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!