Chạy trời không khỏi nắng
Gió lớn chợt nổi lên, trong nháy mắt cỏ dại bụi cây tách ra nằm rạp sang hai phía, Hứa Mộ Triều giương cánh kéo A Lệ bay thẳng lên trời!
Nhưng với Minh Hoằng, người sớm đã nắm rõ năng lực chiến đấu của cô trong lòng bàn tay, làm sao có thể để cô chạy trốn?
Khóe môi khẽ mỉm cười, đám người máy mai phục trong rừng rậm, đã sớm nhắm về phía cô, vụt vụt vụt mấy tiếng, những sợi dây kim loại mảnh như tơ tằm, tốc độ nhanh như đạn bắn, từ những phương hướng khác nhau phóng tới!
Hứa Mộ Triều bay thẳng lên cao hơn bốn mươi mét, nghe thấy tiếng dây thừng xé không, thầm kêu không ổn. Cô hít sâu một hơi, cánh căng ra như lò xo, bay được hơn hai mươi mét nữa! Cô đã đến cực hạn!
Nhưng mà lại nghe A Lệ kêu lên một tiếng đau đớn, cô cúi đầu theo phản xạ, liền nhìn thấy bắp chân phải của cậu ta đã đầm đìa máu tươi —— cậu ta bị dây thừng quấn lấy!
Cô vừa phân tâm, liền không thể thoát khỏi đợt dây thừng kế tiếp! Hứa Mộ Triều chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, một lực kéo khổng lồ lôi cô, cả hai người rơi thẳng xuống!
Cô khó khăn xoay người trong không trung, bảo vệ A Lệ! Bùm một tiếng, hai người ngã xuống mặt đất. Phần cánh trên lưng của cô đụng mạnh xuống đất, phần lưng phải đau nhức như muốn nứt ra!
Vừa vù vù mấy tiếng, toàn bộ dây thừng thu lại.
Nhưng Hứa Mộ Triều biết, không còn cơ hội thoát khỏi trùng vây nữa.
Mộ Triều!A Lệ lăn đến bên cạnh cô, đôi tay nắm chặt bả vai cô, khuôn mặt cực kỳ thống khổ,
Cô thuận thế bắt lấy tay cậu ta, mượn lực chậm rãi đứng lên.
Cách đó chừng mười mét, Minh Hoằng mặc quân trang màu xanh cao lớn, chắp tay đứng bên cạnh một chiếc xe màu xanh lá cây.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua lá cây, hắt vào gương mặt anh tuấn của hắn, khiến nụ cười trên khóe miệng hắn càng thêm nổi bật, hòa lẫn với ánh sáng mông lung.
"Bị bắt dễ dàng như vậy..."Minh Hoằng nhìn cô chằm chằm,
"Thế nào? Bị thương rồi sao?"
Nếu như bị Minh Hoằng bắt được thì phải làm sao? Vấn đề này, trong đầu Hứa Mộ Triều đã từng nghĩ tới vô số lần.
Hiện tại thật sự bị hắn bắt được, cô lại phát hiện mình không sợ hãi giống như trong tưởng tượng. Có lẽ là bởi vì, hắn vẫn dung túng cô, còn xuống tay lưu tình.
Hôm nay, hắn sẽ xử lý cô như thế nào đây?
Nghĩ tới đây, cô bình tĩnh lại, cười thật tươi, trong giọng nói tràn đầy vui sướng: Tướng quân!
Cô nghĩ, có lẽ không có ai mặt dày hơn mình nữa rồi.
Ở trên biển cô đã quyết ý chịu chết, Minh Hoằng từng cho rằng khi hắn bắt được cô lần nữa thì cô sẽ phẫn nộ phản kháng, cần phải phí thêm chút hơi sức, cô mới chịu nghe lời.
Nhưng hắn không nghĩ tới, cô có thể vui mừng đến vậy, tươi cười chào hỏi, giống như rất mong đợi gặp lại hắn ——
Vì nụ cười này, làm hắn tạm thời thu lại sát ý.
Có chủ nhân nào, không thích thú cưng chủ động lấy lòng đâu? Dù biết rõ là cô giả bộ. Ánh mắt Minh Hoằng vẫn sáng quắc nhìn chằm chằm nụ cười giống như hoa đào nở rộ của cô:
"Cổ lại chuẩn bị nói những lời dối trá gì để gạt tôi đây?"
Hứa Mộ Triều sững người, mặc dù chưa nghĩ ra lý do, lại phủ nhận theo bản năng:
"Tướng quân, ngài hiểu lầm tôi. Tôi làm sao dám lừa ngài?"
"Không nói dối, tại sao lại chạy trốn? Tại sao lại tiêu diệt ta?" Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, cả người A Lệ run lên, Hứa Mộ Triều cũng ngẩn người. Bọn họ thấy Minh Huy từ trên xe đi xuống, gương mặt vô cùng lạnh lùng.
Minh Huy chưa chết?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!