Chương 2: (Vô Đề)

ĐỘI TRƯỞNG NGƯỜI THÚ

Bầu trời màu xanh lam pha chút sắc đỏ như máu. Mặt trời chói chang như một tấm gương sáng rực treo cao. Trong cái ngày nóng nực này, Đại Vũ bước đi trên sân vận động.

Trên sân, các người thú đang luyện binh theo chỉ đạo của sỹ quan chỉ huy. Có người bán thú cao tới 2m đang vật nhau với đối thủ; có người hổ biến dị màu trắng tinh với cơ thể nhỏ bé nhưng lại rất dũng mãnh; lại có loại sinh ra đã hóa thú mà người ngoài nghe danh đã sợ khiếp vía, những kẻ đó cao hơn 8m, giống như những khối sắt khổng lồ đứng sừng sững giữa sân vận động.

Thân là bán thú, một trong những tinh ảnh của người thú, khuôn mặt Đại vũ trông rất dữ tợn, nhưng lại đặc biệt khôi ngô cường tráng. Nhưng lúc này, thần sắc hắn cực kỳ nặng nề, cho thấy tâm tình hắn cũng không tốt lắm, khiến cho những người thú khác cũng không dám tới gần hỏi han.

Đại Vũ tiến sâu vào căn cứ, đến trước một tòa nhà ba tầng liền bị lính Bán thú ngăn lại

Phó đội trưởng!, thú binh khó xử nói,

"Đội trưởng chỉ đạo, buổi tối là thời gian cô ấy nghỉ ngơi dưỡng sức và suy xét chiến lược. Không cho bất kỳ ai làm phiền…"

Đừng xạo!, Đại Vũ trừng mắt liếc thú binh,

"Đội trưởng có nói, tôi là ngoại lệ! Có quân tình khẩn cấp liền có thể gặp cô ấy. Cút ngay!"

Đại Vũ đạp vào mông thú binh một cái, chạy thẳng lên lầu.

Mặc dù ở trước mặt thú binh Đại Vũ rất kiêu ngạo, nhưng khi đến trước cửa phòng đội trưởng, Đại Vũ lại nín thở, bước chân nhẹ nhàng hẳn.

Nhưng bước chân của Bán thú dù cố gắng nhẹ nhàng cũng vẫn vang lên những tiếng thình thịch trên sàn nhà.

Vào đi. Một giọng nói nhẹ nhàng đượm vẻ lười biếng vang lên.

Đại Vũ vui mừng, cánh cửa tự động từ từ mở ra, hắn liền bước vào, liếc mắt nhìn qua thì thấy đội trưởng đang từ trên giường ngồi dậy. Có vẻ như vừa tỉnh giấc, đôi mắt sáng ngời tinh anh trên chiến trường lúc này hơi mơ màng, như một con mèo còn ngái ngủ.

Được rồi, suy xét chiến lược gì chứ, nghỉ ngơi dưỡng sức gì chứ? Hắn biết thừa đội trưởng nhà mình chẳng qua lười biếng, thích ngủ nướng thì có.

Ánh mặt trời trắng bạc theo cửa sổ bằng kính màu lam nhạt sát đất chiếu vào phòng, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Đại Vũ nhìn đội trưởng, cô chỉ mặc chiếc áo lót quân nhân màu trắng, quần đen, lộ rõ dáng người thon thả trắng như ngọc, tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái.

Nhưng mà …, Đại Vũ khịt khịt mũi, trong phòng đội trưởng thường ngày chỉ có mùi hương hoa thoang thoảng, thỉnh thoảng có thể chen lẫn mùi thuốc súng hoặc mùi máu tươi tỏa từ trên người cô, nhưng mùi hôm nay…

Ánh mắt Đại Vũ liền biến đổi, khó tin nhìn đội trưởng:

"Đội trưởng, CÔ động dục ư? Mùi này…"

Rõ ràng là mùi của động vật giống cái đang kỳ động dục tỏa ra, thật thơm ngát mất hồn.

Đội trưởng ngẩn người, sắc mặt hơi biến đổi.

Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên cô nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, cô cùng một người đàn ông không nhìn rõ mặt quấn quít lấy nhau … sau giấc mơ, quần lót cô hơi ẩm ướt, toàn thân đau nhức khiến cô xấu hổ và giận dữ.

Bản thân cô vốn không có dục vọng, lại mơ thấy loại giấc mơ như này, nó làm cô phiền chết được. Cô thường phải thức đến nửa đêm, thậm chí gần sáng mới ngủ. Nhưng hôm nào mệt quá ngủ quên, thì giấc mơ như này có thể sẽ xuất hiện. Hôm nay xui rủi sao lại bị Đại Vũ ngửi được mùi này.

Cô giả vờ không nghe thấy Đại Vũ nói gì, hỏi ngược lại:

"Phó đội trưởng! Cậu sáng sớm không lo luyện binh, chạy tới phòng tôi làm gì?"

Đại Vũ liền nhớ ra, khôi phục vẻ mặt nghiêm chỉnh:

"A! Tôi đến báo cáo quân tình… phân đội tuần tra nhỏ gồm 10 người của chúng ta, rạng sáng hôm nay bị một nhóm binh lính của loài người giết sạch rồi. Thi thể còn đang để ở thành đông."

Hai tay đội trưởng đang vốc nước nửa mặt liền khựng lại, ngẩng đầu nhìn Đại Vũ: Loài người?

Hai người lập tức đi xuống lầu, vừa đi đến lầu hai, Đại Vũ đang đi phía sau bỗng nhiên nắm chặt tay đội trưởng.

Đội trưởng không hiểu quay đầu lại, nhìn khuôn mặt ngăm đen của người tràn đầy vẻ chân thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!