LẦN ĐẦU TỚI ĐẢO TÂY VU
Trên biển bầu trời xanh ngắt, mây lững lờ trời, những cánh chim biển nhẹ nhàng chao liệng.
Bên dưới lại đối lập , đảo Tây Vu có vẻ thê lương và tĩnh mịch. Đây là một hoang đảo thật sự, chẳng có động thực vật nào sinh sống, chỉ có vách đá cằn cỗi, khe sâu khô cạn, những bộ xương mục nát lâu năm trải rộng bề mặt hòn đảo.
Vì hòn đảo này từng bị ô nhiễm phóng xạ nên vùng nước xung quanh đảo, các loại tảo biển và tôm cá đều không thấy bóng dáng.
Chiếc tàu lớn dừng ở ven bờ.
Mười chiếc xe thiết giáp đen ngòm trang bị đầy đủ đạn pháo chậm chạp lăn bánh trên vùng đất đầy đá vụn và xương cốt. Bọn họ đã chạy vòng quanh đảo ròng rã cả ngày trời.
Ngay cả nhóm cận vệ trung thành với Touray đều nhịn không nổi mà hung hăng chửi thề, CMN anh kết nghĩa của Touray rốt cuộc đang ở đâu chứ? (CMN: câu chửi tục, các bạn tự hiểu nhé)
Mặt trời chiều dần khuất bóng về phía tây, trên mặt biển phản chiếu ánh sáng lấp lánh đẹp mắt. Thiếu niên ngồi một mình gần cửa sổ xe lẳng lặng nhìn ra phía ngoài.
Cách đó không xa là một dòng sông nhỏ hẹp nước chảy đục ngầu. Một cô gái mặc áo đen tóc đen, bóng lưng thanh mảnh lặng lẽ đứng bên bờ sông, giống như muốn cùng hòn đảo hoang vu này hòa tan vào làm một. Ven sông không có một thứ gì, chỉ có một vật thể đen thùi nhìn giống như chim đậu ở bờ bên kia.
Người thiếu niên không biết, cô sẽ xử lý cậu như thế nào?
Mấy ngày trước, cậu bị Touray nguyền rủa rồi ném lên xe, người thiếu niên biết rõ vận mệnh bản thân càng bi thảm hơn. Khi cùng cô gái Bán Thú ngồi trên chiếc xe này, cảm giác của cậu chết lặng.
Lúc này, cậu mặc bộ quần áo bằng lụa trắng mà Touray yêu thích nhất, cơ thể cùng đôi chân dài như ẩn như hiện thật sinh động. Khi cô gái nhìn thấy cậu ngồi trong góc đó, biểu cảm đầu tiên của cô là nhíu mày, sau đó lục từ hành lí tuỳ thân của cô ra một bộ quân trang ném cho cậu: Thay đồ đi.
Cô nhảy xuống xe.
Cầm bộ quân trang trong tay, cậu châm chọc nghĩ:
"Thì ra cô gái Bán Thú thích dáng vẻ này."
Thân thể cậu đã chết, ngoan ngoãn nghe theo có lẽ giảm bớt đau khổ. Tuy rằng quân trang của cô mặc trên người cậu hơi ngắn, nhưng so với lụa trắng mềm rũ kia lại khiến cậu cảm thấy kín đáo và an tâm.
Một lát sau, cô gái quay lại xe, cúi đầu nhìn cậu một lát, giống như không nóng lòng tìm hoan lạc mà lại quăng cho cậu một cái túi nhỏ.
Không ngờ là cơm nắm.
Rất lâu rồi thiếu niên chưa được ăn thực phẩm của con người, không khỏi ngẩn người ra —— từ trước tới giờ Touray đều ăn thịt tươi còn ướt đẫm máu, hắn buộc cậu phải ăn như hắn. Cô gái Bán Thú này lại ăn thực phẩm của con người sao?
Cậu không thèm suy nghĩ xem cô có âm mưu gì không chỉ ăn thật nhanh, cũng không sợ cô bỏ thuốc độc —— đồ ăn của con người khiến cho cậu có cảm giác mình còn sống. Thình lình cậu ho sặc sụa, cơn ho khan kịch liệt như muốn bể phổi, cảm giác vừa đau khổ lại vừa hạnh phúc.
Lúc này, trước mặt cậu là một cánh tay trắng nõn như ngọc đang cầm một bình quân dụng màu xanh lục.
Nôn ra. Giọng nói cô gái thật tự nhiên,
"Ho thì phải nôn ra, không được nuốt lại ."
Dòng nước trong lành theo thực quản chảy xuống thật dễ chịu. Cậu theo bản năng ngẩng đầu, qua màn nước mắt vì cơn ho sặc sụa cậu mơ hồ trông thấy trên khuôn mặt cô gái nhỏ nhắn trắng nõn và mềm mại có một tia thương xót vụt qua.
Cùng cô gái ở chung trong xe vài buổi tối, cả đêm thiếu niên không dám ngủ say, nhưng cô gái đêm nào cũng say sưa ngon giấc dường như cô như không hề hứng thú với cậu. Ban ngày, cô còn nói với cậu mấy câu, cậu thường trầm mặc không đáp.
Cô cũng chẳng giận, thái độ thật thoải mái.
"Cậu có thể xuống xe đi dạo." Khi vừa dừng xe hạ trại, cô nói.
Cô và Touray không giống nhau. Touray thích màu da trắng bệch không có huyết sắc, thích bộ dạng hấp hối của cậu ta chứ cô không thích.
Cảnh hoàng hôn rất nhu hoà dù đang trên đảo Tây Vu thê lương. Thiếu niên do dự một chút, đẩy cửa xe thiết giáp, nhảy xuống xe.
Cậu luôn đi chân trần bất kể mùa đông hay mùa hè.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!