Sáng hôm sau, Nguyễn Tri Mộ dậy sớm.
Trong chăn ấm áp, anh úp mặt vào vòm ngực Tuỳ Ý.
Chăn không to lắm, hai người muốn cuộn trong chăn thì không thể không nằm nghiêng, phải cố gắng gần nhau hết sức.
Nhưng theo cách này, sự thoải mái khi ngủ giảm đi rất nhiều.
Hình như Nghiêm Việt cũng ngủ không thoải mái, nhắm hai mắt, nghiêng người, hơi cau mày, cánh tay trái gác nhẹ trên hông anh vì không có chỗ đặt.
Nguyễn Tri Mộ ngượng ngùng một giây, cẩn thận kéo tay hắn ra, dậy làm bữa sáng.
Mua bánh nướng ngọt mặn, quẩy, sữa đậu nành ở cửa hàng bán đồ ăn sáng, lúc về đến nhà vừa hay Nghiêm Việt đã rửa ráy xong.
Hắn chùm khăn trên đầu, mái tóc còn lấm tấm giọt nước, mặc một chiếc sơ mi sọc dọc đen trắng, quần bò xanh sẫm, ống tay xắn hờ đến cẳng tay, để lộ cổ tay gầy mà khoẻ khoắn.
Nguyễn Tri Mộ nhìn cổ tay hắn, không khỏi nghĩ đến cảnh tối qua hắn nắm bàn chân mình.
Lúc đó phòng tối om, chăn lại che mất, dường như không thấy gì nhưng hơi nóng từ bàn chân được ủ ấm lại rõ ràng đến kỳ lạ.
Là cảm giác vững vàng, an ổn, được nghiêm túc đối đãi.
Bữa sáng nay yên tĩnh lạ thường.
Hình như tâm trạng của Nghiêm Việt khá tốt, buổi sáng vốn chỉ ăn hai cái bánh bao nhưng hôm nay lại ăn những ba cái.
Ăn sáng xong, Nghiêm Việt đi học.
Nguyễn Tri Mộ cũng phải lên lớp, không yên tâm để Nguyễn Nghệ ở nhà một mình, chỉ đành đưa cậu theo.
Lần đầu tiên Nguyễn Nghệ được đi học cùng Nguyễn Tri Mộ, tỏ ra cực kỳ hưng phấn.
Nguyễn Tri Mộ dặn dò lát nữa đến lớp học cậu phải ngoan ngoãn làm bài tập, không được nói chuyện riêng, Nguyễn Nghệ căng thẳng đồng ý.
Đến lớp học, bạn học thấy anh đem một đứa trẻ tới, hiếu kỳ vây quanh.
"Uầy, anh Nguyễn kết hôn trộm, còn có con trai rồi này."
"Nhìn kỹ thì mắt mũi cũng rất giống! Được đúc từ một khuôn đây mà."
"Đêm nay có bao bạn nữ phải tan nát cõi lòng..."
"Nói linh tinh, đứa bé này ít nhất cũng phải 8,9 tuổi, chẳng nhẽ anh Nguyễn sinh em bé từ hồi cấp 2?"
Nguyễn Tri Mộ bất đắc dĩ: "Đây là em trai mình, đến ở cùng một thời gian."
Nguyễn Nghệ có khuôn mặt nhỏ, mắt to, quả đầu bát úp, tròn tròn, rụt rè ngồi trên ghế, mặc bộ quần áo màu vàng tươi, giống đoá hoa hướng dương, nhìn rất đáng yêu.
Các bạn nữ trong lớp Nguyễn Tri Mộ bỗng nổi tình thương của mẹ, lấy một đống đồ ăn vặt ra để trêu trẻ con, cho đến lúc chuông vào học vang lên mới luyến tiếc về chỗ ngồi.
Nguyễn Tri Mộ nhìn trong lòng Nguyễn Nghệ chất đống đồ ăn vặt, khóc dở mếu dở: "Còn nhỏ đã hoạ thuỷ*, chẳng biết lớn lên thế nào..."
* hoạ thuỷ trong hồng nhan hoạ thuỷ
Nguyễn Nghệ tốn sức dịch đến, bổ về phía trước, toàn bộ đồ ăn vặt đều rơi vào lòng anh.
Nguyễn Tri Mộ: "Nhờ anh cất giúp à?"
Nguyễn Nghệ nằm bò trên đùi anh, ngẩng đầu nhìn, nhỏ tiếng đáp: "Cho anh hết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!