Vài ba câu cộng thêm mấy cái kẹo, Nghiêm Việt đã đào tận gốc mọi chuyện của Nguyễn Tri Mộ.
Bố mẹ Nguyễn làm trang trí công trình, tính cách khá tốt, nhà không nghèo cũng không khắt khe với Nguyễn Tri Mộ.
Mỗi tháng bọn họ đều gửi tiền sinh hoạt cho Nguyễn Tri Mộ, ít thì hai ba nghìn, nhiều có lúc đến năm sáu nghìn.
Nhưng Nguyễn Tri Mộ đã đi làm thuê từ rất nhỏ, từ chối nhận tiền của gia đình, quan hệ với bố mẹ và em trai rất vi diệu.
Những chuyện này đương nhiên bố mẹ Nguyễn sẽ không kể cho Nguyễn Nghệ nhưng Nguyễn Nghệ sinh ra đã thông minh, lanh lợi, nhớ được đôi câu vài lời lúc bố mẹ Nguyễn gọi điện cho anh trai.
Mấy chuyện này nằm ngoài dự đoán của Nghiêm Việt.
Hắn nhìn dáng vẻ kẹt sỉ mê tiền của anh, cứ nghĩ gia đình phải nghèo khổ lắm nên mới cật lực kiếm tiền.
Nhìn thái độ Nguyễn Tri Mộ đối xử với Nguyễn Nghệ, cũng tưởng quan hệ gia đình không tốt.
Vậy mà hình như hồi trước xảy ra chuyện gì đó không hay, dẫn đến thái độ lạnh nhạt của Nguyễn Tri Mộ, gia đình phải vội vàng lấy lòng anh.
Nguyên nhân cụ thể là gì, Nghiêm Việt không hỏi ra được.
Dù gì Nguyễn Nghệ cũng kém Nguyễn Tri Mộ mười tuổi, không rõ ngày trước xảy ra điều gì.
Nguyễn Nghệ nhỏ tiếng hỏi Nghiêm Việt:
"Có phải anh cũng thấy, anh trai ghét em không."
Nghiêm Việt:
"Anh trai em tính cách rất tốt, trừ khi người khác chọc giận anh ấy, nếu không anh ấy sẽ không chủ động ghét người khác."
Nguyễn Nghệ nhớ lại xem mình đã từng khiến anh trai không vui chưa.
Nghiêm Việt:
"Anh thấy, anh trai em rất thích em. Chỉ là anh ấy ở một mình lâu quá, có vài chuyện chưa sáng tỏ, cần người khác giúp đỡ."
"Có phải em muốn bày tỏ tình cảm của mình với anh trai không?"
Nguyễn Nghệ gật đầu.
Nghiêm Việt ngẫm nghĩ:
"Vậy nghe anh, mai đưa em đến nơi này, đừng nói cho anh trai em biết."
——
Buổi tối chia phòng lại thành vấn đề nan giải.
Nhà có hai phòng, hai chiếc giường cũng không lớn.
Nguyễn Tri Mộ bảo Nguyễn Nghệ ngủ phòng mình, còn bản thân ra sô pha ngủ, nhưng Nguyễn Nghệ bám lấy đòi ngủ cùng anh.
Nguyễn Tri Mộ thuần thục viện cớ anh ngủ ngáy để từ chối.
Nói ra thì, sô pha trong nhà thực ra khá bé.
Phòng khách vốn nhỏ, sô pha cũng không phải kiểu mềm mại đàn hồi, mà là ghế gỗ, Nguyễn Tri Mộ trải mấy lớp chăn nhung thật dày bên trên, nhưng vẫn thấy cấn người.
Nguyễn Tri Mộ nằm một lúc, trở mình mấy lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!