Editor: Kẹo Mặn Chát
Tối nay Sầm Nhạc vẫn như thường lệ bám dính ở nhà họ Giang, cậu viết xong bài luận tiếng Anh rồi đưa cho Giang Cẩn Hành phê chữa.
Giang Cẩn Hành cẩn thận chỉ ra cho cậu hai lỗi sai ngữ pháp, sau khi đổi lại thành mẫu câu nâng cao, thì cơ bản không tìm thấy khuyết điểm nào nữa, vốn Sầm Nhạc viết bài luận cũng đã khá tốt.
Giang Cẩn Hành nhìn bài văn trong tay, chữ viết tiếng Anh của Sầm Nhạc cũng đáng yêu như tiếng Trung, đều là những nét chữ tròn tròn mập mập, thể hiện rất rõ tính cách của Sầm Nhạc.
Sầm Nhạc không muốn đi về nhanh như vậy, cho nên đã bắt đầu một bài phát biểu có cánh về các loại cúp và giấy khen thi đấu trên giá sách của Giang Cẩn Hành.
Giang Cẩn Hành cứ ngồi cười tủm tỉm nghe cậu chém gió khắp trời nam biển bắc, thỉnh thoảng giải thích hai câu hoặc gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thấy Sầm Nhạc nói khô cả họng, còn đưa một ly sữa cho cậu uống.
Sầm Nhạc uống sữa, cuối cùng cũng an tĩnh lại, cậu nhớ tới biểu hiện vừa rồi của mình, đột nhiên lo lắng: "Có phải em quá ồn ào rồi không?"
"Sao lại thế được, học sinh ban xã hội bọn em đều biết khen người vậy sao? Anh còn muốn nghe nữa." Giang Cẩn Hành chống cằm, đôi mắt khép hờ, giọng nói cũng có chút lười biếng, Sầm Nhạc nhìn mà thấy mê.
Giang Cẩn Hành không thể chịu nổi khi Sầm Nhạc cứ nhìn chằm chằm vào anh thế này, bởi vì ánh mắt đứa nhỏ này quá mức trắng trợn, làm cho Giang Cẩn Hành ngứa ngáy khắp người.
Vì vậy Giang Cẩn Hành đột ngột ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng hỏi Sầm Nhạc: "Có muốn ăn kem không?"
Sầm Nhạc nhướng lông mày lên, giống như một bé cún ngửi thấy mùi xương, cậu học theo ngữ khí Giang Cẩn Hành nhỏ giọng trả lời: "Nhà anh có sao?"
Giang Cẩn Hành gật đầu: "Hàng tồn kho của mẹ anh, chúng ta lén ăn hai cái, mẹ nhìn không biết đâu."
Thế là cả hai rón rén mò mẫm đi vào phòng bếp, định ăn trộm hai cây kem ở trong tủ đông thì bị mẹ Giang bắt quả tang.
"Muốn ăn thì quang minh chính đại lấy ăn, ngay cả đèn cũng không bật làm mẹ còn tưởng tên trộm nào vào nhà chứ." Trên mặt mẹ Giang vẫn còn đang đắp mặt nạ, bị bắt đúng lúc bà vào bếp rót nước uống.
Giang Cẩn Hành nhún vai: "Lúc trước con ăn một cây kem ốc quế, là ai đuổi theo con lải nhải cả nửa tháng?"
Quý bà Giang cong tay hình hoa lan vuốt ve nếp gấp trên mặt nạ, mang theo phong thái của nữ hoàng hừ một tiếng: "Con không thể ăn, nhưng Nhạc Nhạc có thể."
Sầm Nhạc núp sau lưng Giang Cẩn Hành bỗng nhiên thò đầu ra.
Hai phút sau, mỗi người cầm một cây kem ốc quế quay về phòng, mặt đối mặt ngồi trên thảm gặm kem.
Tuy nói Sầm Nhạc rất thích ăn kem, nhưng trước đó cậu đã liên tục ăn không ít thứ, gặm được nửa miếng rồi không gặm nổi nữa, thật sự là có lòng mà không có lực.
Cậu cúi đầu trừng mắt nhìn nhau với nửa cây ốc quế trong tay, có lẽ cả hai đều cảm thấy đối phương là kẻ làm mình đau khổ, vì thế Sầm Nhạc nhìn về phía Giang Cẩn Hành cầu xin giúp đỡ.
Giang Cẩn Hành đã ăn xong, đang dùng khăn giấy lau tay, anh vừa nhìn dáng vẻ của Sầm Nhạc liền biết cậu chắc chắn ăn không nổi, nhưng anh lại muốn cậu tự mình mở miệng: "Nhìn anh làm gì?"
Sầm Nhạc liếm liếm sôcôla còn sót lại trên khóe miệng, nói: "Em muốn... mang nửa cây kem về nhà, tiết kiệm để mai ăn."
Giang Cẩn Hành không nghĩ tới còn có loại thao tác này, vì để che dấu ý cười, anh nắm tay đưa lên trước môi hắng giọng: "Không sao, cứ ăn thoải mái, nhà anh còn rất nhiều, muốn ăn thì anh có thể gói thêm mười cái cho em mang về nhà, không cần phải tiết kiệm."
Sầm Nhạc đành phải gặm thêm một miếng nhỏ nữa, nhìn biểu cảm lại không giống như đang ăn kem, mà giống như sắp anh dũng hy sinh.
Giang Cẩn Hành thở dài, cười nói: "Ăn không được thì đừng ăn, cẩn thận không lại đau bụng."
"Nhưng không thể lãng phí được." Sầm Nhạc nắm chặt vỏ ốc quế, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang giơ cao ngọn đuốc.
"Đưa đây anh ăn cho." Giang Cẩn Hành nói xong liền ghé đầu đến trước mặt Sầm Nhạc, há miệng, chờ Sầm Nhạc đút cho mình ăn.
Sầm Nhạc ngẩn cả người, tứ chi của cậu dường như đã thoát khỏi sự khống chế của đại não, cậu lại biến thành người máy chỉ biết hoàn thành chương trình được chỉ định. Cậu nhìn chằm chằm đôi môi tuyệt đẹp của Giang Cẩn Hành, chậm chạp máy móc đưa cây kem ốc quế còn dư vào miệng Giang Cẩn Hành, bởi vì không đưa đúng góc độ, suýt chút nữa cắm thẳng vào cằm của người ta.
Giang Cẩn Hành thầm cười mắng cậu ngốc nghếch, sau đó cầm lấy cây ốc quế ngồi thẳng người dậy, liếm phần kem vừa nãy Sầm Nhạc mới liếm qua.
Sầm Nhạc nhìn động tác của Giang Cẩn Hành, rốt cuộc cũng hồi hồn lại, cả người lập tức xù lông thành một con nhím, ánh mắt cậu hoảng hốt đảo quanh phòng, giống như một quả bóng 3D không ngừng va vào lò xo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!