Chương 21: Phiên ngoại 1

Editor: Kẹo Mặn Chát

Lúc Ngô Hàng dùng chìa khóa mở cửa phòng ngủ thì mới biết Giang Cẩn Hành đã trở lại, hắn kéo vali vào cửa, kỳ quái nhìn bóng lưng của bạn cùng phòng: "Cậu ở trong phòng mà còn khóa cửa làm gì? À đúng rồi, sao lần này cậu lại về sớm thế? Hồi trước cậu toàn đến buổi tối trước ngày đi học mới về cơ mà? Ơ, trời còn đang sáng cậu kéo rèm để làm chi? Làm cho phòng tối thui à..."

Suy nghĩ vụn vặt của Ngô Hàng bị đánh gãy vào ngay khoảnh khắc Giang Cẩn Hành xoay người, bởi vì hắn nhìn thấy một cái đầu thò ra khỏi vòng tay của người kia

-- khuôn mặt búp bê, đôi mắt to tròn, nhìn trông vừa trắng vừa mềm. Trong chốc lát, Ngô Hàng thậm chí không thể nhận ra đó là con trai hay con gái, nhưng dầu gì hắn cũng đã biết nguyên nhân Giang Cẩn Hành khóa cửa kéo rèm giữa ban ngày ban mặt.

Sầm Nhạc đỏ mặt muốn đẩy Giang Cẩn Hành ra, rồi lại bị anh ôm bả vai kéo vào lòng.

Nhìn bạn cùng phòng aka cún độc thân đột nhiên chết máy, Giang Cẩn Hành nở một nụ cười khó hiểu, anh đẩy Sầm Nhạc đến trước mặt Ngô Hàng, phóng khoáng nói: "Giới thiệu một chút, đây là bạn trai nhỏ của tôi, Sầm Nhạc. Sầm Nhạc, đây là bạn cùng phòng của anh, Ngô Hàng."

"Chào anh..." Sầm Nhạc không ngờ lại gặp bạn cùng phòng của Giang Cẩn Hành trong tình huống này, vừa xấu hổ vừa khó xử, vì thế ánh mắt nhìn Ngô Hàng cũng mang theo vài phần đáng thương, giống như một bé cún nhỏ không cẩn thận mắc lỗi.

Ngô Hàng chợt cảm thấy thân mang nghiệp chướng nặng nề, nói với Sầm Nhạc cũng nhẹ nhàng hơn: "Chào em chào em, năm nay em mới thi đậu vào đại học A đúng không? Sau này có chỗ nào không hiểu cứ việc đến hỏi anh."

Ngô Hàng vừa nói xong liền ý thức được mình nói sai rồi, dưới ánh mắt bất thiện của Giang Cẩn, hắn vội sửa lời: "Nói nhầm nói nhầm, hỏi cậu ta, hỏi Giang Cẩn Hành, hỏi bạn trai em ấy, anh không biết cái gì đâu!"

Giang Cẩn Hành hài lòng, anh nhìn lướt qua màn hình điện thoại, hỏi Ngô Hàng: "Tối nay có rảnh không? Sầm Nhạc muốn mời mấy người các cậu đi ăn một bữa cơm, tôi đã nói với Diêm Đào và Trần Gia Du rồi."

"Mời bọn anh ăn cơm?" Ngô Hàng xua tay với Sầm Nhạc: "Không cần khách khí như vậy."

Sầm Nhạc lại kiên định nói: "Cần!"

Trong nhận thức của Sầm Nhạc, một khi thoát ế thì nhất định phải mời bạn bè của người yêu mình ăn cơm. Trước đây cậu còn là học sinh lớp 12, mọi phương diện đều không cho phép, bây giờ cậu cũng thi đậu đại học A rồi, cho nên bữa cơm này chắc chắn phải mời.

Thế là sáu giờ tối, Sầm Nhạc và bốn người trong ký túc xá Giang Cẩn Hành cùng ngồi trong ghế lô của một tiệm ăn bên ngoài đại học A. Tiệm này vừa rẻ vừa ngon, sinh viên thường xuyên lui tới, vốn Sầm Nhạc muốn đi nhà hàng đắt tiền hơn nhưng lại bị đám bạn cùng phòng của Giang Cẩn Hành khuyên nhủ.

Ba người bạn cùng phòng của Giang Cẩn Hành đều là những người biết ăn nói, tinh tế dễ gần, họ về không đề cập tới khuynh hướng tìиɦ ɖu͙ƈ của hai người Sầm Nhạc, nhưng mà lại cực kỳ tò mò về quá trình hai người ở bên nhau.

"Trong hai người là ai theo đuổi ai thế?" Trần Gia Du là người nhiều chuyện nhất, ánh mắt của hắn nhìn Sầm Nhạc giống như một ông chú biếи ŧɦái quái gở.

Diêm Đào chắc chắn nói: "Cái này mà cần hỏi nữa à, nhất định là lão cẩu Giang Cẩn Hành này đi dụ dỗ bạn nhỏ trước rồi, cậu ta xấu xa đến cỡ nào mấy ông cũng không phải không biết. Phục vụ, thêm hai chai bia lạnh và một bình rượu đế!"

Sầm Nhạc ngượng ngùng gãi đầu, cậu liếc trộm Giang Cẩn Hành, phát hiện anh không có ý muốn nói chuyện, nụ cười trên mặt như có như không, thế là Sầm Nhạc đành phải nhắm mắt nói thật: "Là... là em theo đuổi anh ấy. "

"Hố hố, giỏi vãi! Sao em đuổi theo được vậy? Mau kể cho anh nghe chút đi." Trần Gia Du truy hỏi tới cùng.

Sầm Nhạc chống má, né tránh ánh mắt Giang Cẩn Hành: "Thì là nhất định phải bám lấy anh ấy đến chết mới thôi, cầm bài tập qua nhà hỏi anh ấy, trên đường đi học ngẫu nhiên gặp mặt các thứ..."

Ngô Hàng đang nghe say sưa ngon lành thì bất chợt nhớ tới một chuyện, chen vào một câu: "Vậy ra hotboy khoa của chúng ta thích em dâu như vậy? Thảo nào trách không được, lúc trước có mấy em gái chị gái ngây thơ viết thư tình cũng không lọt vào mắt xanh của lão Giang."

Cả bàn ăn bỗng nhiên rơi vào im lặng, Sầm Nhạc mở to hai mắt quay đầu nhìn Giang Cẩn Hành, Giang Cẩn Hành vội vàng giải thích: "Anh không nhận, cũng hoàn toàn không biết các cô ấy."

Ngô Hàng biết mình lại nói sai, nhanh chóng xin lỗi Sầm Nhạc dưới ánh mắt hung ác của Giang Cẩn Hành.

Diêm Đào dùng rượu chặn miệng Ngô Hàng lại, sau đó xắn tay áo lên nói với Sầm Nhạc: "Em dâu, anh nói cho em biết, nếu em cảm thấy mình vất vả cực khổ mới theo đuổi được lão Giang, vậy thì em chắc chắn là bị lừa rồi. Lúc về nhớ tra hỏi cậu ta thật kỹ, tên này lòng dạ đen tối lắm đấy."

"Chậc, mấy cậu làm gì vậy? Ai nấy không phải châm ngòi ly gián thì cũng hủy hoại hình tượng của tôi." Giang Cẩn Hành xoa đầu Sầm Nhạc, "Bọn họ đều là mấy lão mất nết, bảo em đừng mời bọn họ ăn cơm mà em không nghe."

Trần Gia Du không vui, dùng đũa làm đũa phép vung về phía Giang Cẩn Hành: "Nè he! Bọn họ mất nết có liên quan gì đến tôi? Cậu xem cậu bắt cóc trẻ vị thành niên mà tôi có nói cái gì đâu? Đúng không Sầm Nhạc, lúc hai người ở bên nhau hẳn là em còn chưa trưởng thành nhỉ? À mà bây giờ em trưởng thành chưa thế?"

Giang Cẩn Hành: "Phục vụ, thanh toán."

"Đồ ăn còn chưa lên thanh toán cái rắm nhá!"

"Bữa cơm này cũng không phải cậu mời, cậu nói không tính!"

"Giang Cẩn Hành bắt nạt người kìa, em dâu em mau tới quản!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!