Editor: Kẹo Mặn Chát
Bầu trời ban trưa vẫn còn trong xanh sáng sủa, nhưng bắt đầu từ bốn giờ chiều, bức màn màu xám vàng bao phủ khắp nơi, không lâu sau đó gió mạnh và giông bão kéo tới, cho đến chín giờ rưỡi tối cũng không có ý định dừng lại.
Trong phòng, Giang Cẩn Hành nhìn chằm chằm ảnh đại diện WeChat của Sầm Nhạc trên điện thoại một lúc, rồi cầm chìa khóa xe lặng lẽ ra khỏi nhà.
Đầu tiên, anh qua nhà họ Sầm bên cạnh.
"Dì ơi, buổi tối cháu đến đón Sầm Nhạc tan học cho, dì không cần phải đi đâu." Giang Cẩn Hành nói với mẹ Sầm: "Đúng lúc cháu muốn đón mẹ cháu sau tiết tự học tối, nên đón cả Sầm Nhạc luôn."
Mẹ Sầm không nghi ngờ anh, cảm ơn Giang Cẩn Hành một lúc lâu, hoàn toàn không biết mẹ Giang đáng lẽ phải ở trường thì giờ đang nằm trên giường thoải mái xem phim Hàn.
Sắp tới tiết tự học buổi tối, Sầm Nhạc nhìn mưa to ngoài cửa sổ không nhịn được nghĩ, có phải bầu trời bị thủng rồi không.
"Mưa rơi thì có gì đẹp? Còn mấy phút nữa mới tan học, đừng có lãng phí." Thầy giáo trông coi lớp ngồi trên bục giảng bỗng nhiên mở miệng, tầm mắt hướng về phía Sầm Nhạc.
Sầm Nhạc định thần lại, ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Hai ngày nay trạng thái của cậu ở trường không ổn lắm, nhưng xét thấy cậu còn đang bị bệnh, không ai trách cứ cậu gì cả, nhưng chính Sầm Nhạc lại hiểu rất rõ, chuyện này không liên quan gì đến bệnh tật.
Cậu cúi đầu làm đề, câu đầu tiên cậu nhìn thấy chính là —— "Nước Anh không có hiến pháp thành văn, tập quán pháp chiếm tỷ lệ rất lớn..."
Đúng vậy, thói quen thật sự là một điều đáng sợ, một quốc gia có thể dựa vào tập quán pháp để vận hành, từ một mức độ nào đó những thói quen này đã trở thành luật sắt không thể vi phạm.
Mà trong thế giới của Sầm Nhạc, cũng có một luật sắt, đó chính là phải mỗi ngày nhìn thấy Giang Cẩn Hành, một khi phá vỡ quy luật này, sẽ tạo thành rối loạn chức năng cơ thể, không thể hoạt động bình thường.
Nhưng đến một thời điểm nào đó cậu phải làm quen với những ngày tháng không có Giang Cẩn Hành.
Tiếng chuông tan học vang lên, Sầm Nhạc không yên lòng thu dọn cặp sách rời khỏi lớp, vừa ra khỏi cửa đã đụng phải một người. Cậu nói xin lỗi mà không ngẩng đầu lên, nhưng người kia vẫn chặn đường của cậu không cho cậu đi. Vốn tâm trạng của Sầm Nhạc đã không tốt lại còn bị khiêu khích như vậy, cậu đang định ngẩng đầu chất vấn đối phương, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện gương mặt của Giang Cẩn Hành, lửa giận của Sầm Nhạc lập tức xẹp xuống như một quả bóng da xì hơi.
"Anh... Sao anh lại ở đây?" Sầm Nhạc chột dạ nhìn sang chỗ khác.
"Bên ngoài mưa quá lớn, anh đến đón em về nhà." Giang Cẩn Hành nghiêng người cho các học sinh khác ở trên hành lang đi qua.
"Không cần, mẹ em chắc chắn sẽ tới đón em."
"Anh đã nói với dì rồi, tối nay anh đi đón em."
Sầm Nhạc vẫn muốn từ chối nhưng Giang Cẩn Hành đã cầm lấy cặp sách của cậu đi về phía cầu thang, Sầm Nhạc chỉ có thể đuổi theo đằng sau.
Dưới tòa nhà dạy học, gió lớn thổi mạnh đến mức không cầm nổi ô, không ít học sinh quyết định thu ô lại, vác cặp lên đội mưa xông ra ngoài.
Sầm Nhạc đang do dự có nên cầm ô không thì Giang Cẩn Hành đã khoác áo mưa đứng bên cạnh, mở rộng vạt áo nói với Sầm Nhạc: "Vào đây."
Sầm Nhạc nhìn áo mưa được anh đưa tay nhấc lên, có hơi bối rối nói: "Không cần, em cầm ô là được rồi. "
"Sẽ bị ướt, em khỏi cảm chưa mà dám dầm mưa?" Giang Cẩn Hành cau mày nhìn Sầm Nhạc, trên mặt không mang theo ý cười, trông có chút hung dữ.
Sầm Nhạc cắn răng chui vào áo mưa của Giang Cẩn Hành, vừa đứng vững đã bị người nọ ôm chặt eo, Sầm Nhạc sợ tới mức muốn trốn đi, nhưng lại bị ôm càng chặt hơn.
Giang Cẩn Hành nói nhỏ với cậu: "Đừng lộn xộn, mau đi thôi."
Áo mưa đơn cũng chỉ rộng cỡ vậy, vừa ngột ngạt vừa nóng bức, Sầm Nhạc áp sát vào người Giang Cẩn Hành lảo đảo đi về phía trước, toàn thân đều bị hơi thở của anh vây quanh, giống như bị nhốt vào trong địa bàn riêng của Giang Cẩn Hành. Cậu gần như không thể thở được, nhưng cậu không phân biệt được cảm giác khó thở này đến từ lớp áo plastic kín gió hay là đến từ bản thân Giang Cẩn Hành.
Lúc đi ngang qua nhà để xe đạp, Giang Cẩn Hành không có ý định dừng lại, Sầm Nhạc nhắc nhở anh: "Xe đạp của em..."
"Mưa lớn thế này thì đạp xe kiểu gì."
"Vậy chúng ta về nhà bằng cách nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!