Chương 9: (Vô Đề)

Phu nhân Cố nhìn tôi, hỏi: "Du Vãn, ý con thế nào?"

"Người hầu phạm lỗi, thì cứ nghiêm trị người hầu, con nói xem?"

"…"

Tôi có thể nói thế nào đây?

Hơn nữa, rõ ràng không phải lỗi của người hầu.

Rõ ràng là chủ nhân của họ cố ý xúi giục.

"Mẹ cũng thật sự nghĩ rằng là do người hầu to gan lớn mật sao? Chẳng lẽ không phải chị dâu cố ý hãm hại, muốn nhân cơ hội này áp chế Du Vãn à?"

Giọng của Cố Thừa Ngôn vang lên từ cửa.

Tôi có thể cảm nhận được bầu không khí trong phòng lập tức thay đổi, lòng tôi lại càng ấm ức, lao vào lòng Cố Thừa Ngôn, nước mắt rơi không ngừng.

"Yên tâm, ta sẽ không để bất kỳ ai vô cớ ức hiếp nàng đâu. Chuyện hôm nay không thể để yên như vậy được."

Giọng của Cố Thừa Ngôn vẫn rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng.

Nhưng đại thiếu phu nhân lại kinh hoàng thốt lên: "Chú ba, là lỗi của chị, xin nể mặt chị mà bỏ qua…"

Cố Thừa Ngôn không để ý đến chị ta, kéo tôi đến ngồi bên cạnh, lấy khăn tay đưa tới, ra hiệu bảo tôi lau nước mắt.

Tôi lau nước mắt, nghe thấy Cố Thừa Ngôn nói:

"Mẹ, mẹ thấy thế nào?"

"Thừa Ngôn…"

"Mẹ, Du Vãn không hiểu, không nhìn ra những uẩn khúc bên trong. Chẳng lẽ mẹ cũng không nhìn rõ vì sao hôm nay lại xảy ra chuyện này sao?"

"Chẳng qua là mẹ Du Vãn một thôn trang, lại thêm một hộp bạc vụn, một hộp ngọc châu mà đã có kẻ ghen tị trong lòng, nghĩ cách ức hiếp, áp chế Du Vãn để trút giận mà thôi."

Phu nhân Cố đứng dậy, nhìn Cố Thừa Ngôn, lại nhìn đại thiếu phu nhân đang quỳ trên đất, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

"Thừa Ngôn…"

Cố Thừa Ngôn lại ngắt lời bà:

"Mẹ, chị ta dám ngang nhiên tính kế, ức hiếp Du Vãn, chẳng qua vì Cố Thừa Ngôn con đã phế rồi, mệnh chẳng còn dài. Du Vãn không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, cũng không ai chống lưng cho nàng ấy."

"Mẹ nghĩ chị ta dám làm vậy với chị dâu hai không?"

Sắc mặt phu nhân Cố lập tức trở nên vô cùng nặng nề, xen lẫn đau lòng, hối hận và áy náy.

"Vậy con nói xem, nên làm thế nào?"

Cố Thừa Ngôn đáp:

"Lôi a hoàn, bà già trong viện chị ta ra tra hỏi. Chân tướng rốt cuộc là gì, tự nhiên sẽ sáng tỏ."

"Một người có thể cắn chặt răng, nhưng con không tin cả một viện người đều chịu được hình phạt."

Sắc mặt đại thiếu phu nhân trắng bệch, toàn thân run rẩy, vội vàng nói:

"Không, không…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!