Tôi ngây ngốc gật đầu.
Một thôn trang lớn như vậy, phải tốn bao nhiêu bạc chứ?
Là của tôi thật sao?
Lâng lâng không giống thật.
Khi tôi kể lại với Cố Thừa Ngôn, chàng mỉm cười bảo:
"Mẹ giàu có hơn những gì nàng tưởng, trong tay cũng không thiếu người tài để sử dụng."
"Những chuyện xảy ra ở nhà họ Vương, nàng không giấu được bà ấy đâu."
Tôi chớp mắt nhìn chàng:
"Vậy bà ấy đã sớm tìm hiểu hết rồi sao?"
Vậy còn hỏi tôi làm gì? Sợ tôi không thành thật ư?
"Không chỉ tìm hiểu rõ ràng mà có lẽ còn biết tường tận mọi chuyện nữa."
"Còn một chuyện nữa, ta cần nói với nàng, đó là về của hồi môn của nàng…"
"Trừ sính lễ mà nhà họ Cố ta đã gửi, thực ra nhà họ Vương không hề bỏ ra một xu nào để chuẩn bị của hồi môn cho nàng. Những thứ đó, bạc đều là do nhà họ Cố chi trả. Thậm chí, ta đã sai bà vú tính toán qua, chúng ta bỏ ra mười ngàn lượng, nhưng nhà họ Vương chỉ dùng năm ngàn lượng để mua đồ."
"Cái gì?" Tôi kêu to lên.
"Sao họ có thể vô liêm sỉ đến vậy chứ?"
Tức giận đến mức tôi chạy loạn khắp phòng, giậm chân thình thịch, nghiến răng nghiến lợi mà mắng họ là đồ lòng dạ đen tối, ruột gan thối nát.
Thầm nguyền rủa nhà họ Vương sớm muộn gì cũng tán gia bại sản, năm ngàn lượng kia cho họ đi mua quan tài.
Nhưng nghĩ tới đó, lòng tôi đau như cắt.
Vì quá tức, bữa tối tôi ăn thêm nửa bát cơm.
Cố Thừa Ngôn bị tôi chọc cười, cũng ăn thêm nửa bát canh.
Vì không cần về nhà mẹ đẻ nên buổi sáng không ai gọi tôi dậy.
Bà vú Triệu bảo với đám a hoàn rằng tôi vẫn còn tuổi ăn tuổi lớn, có thể ngủ được thì cứ ngủ thêm một chút.
Khi tôi thức dậy, lần đầu tiên được ăn tổ yến.
Ngọt dịu, không hẳn ngon lắm nhưng cũng không khó ăn. Vì là lần đầu tiên được nên tôi lại thấy đặc biệt thích thú.
Buổi trưa, tôi dùng bữa cùng Cố Thừa Ngôn. Tôi ăn uống vô cùng ngon miệng, còn chàng thỉnh thoảng gắp cho tôi vài đũa.
Chàng ăn không nhiều, phần lớn là ăn canh, món ăn cũng thanh đạm.
Bà vú Triệu kể rằng, khi biết độc trên người mình vô phương cứu chữa, chàng đã im lặng suốt hơn một tháng trời, mấy tháng liền chỉ ăn chút canh, không ăn cơm cũng chẳng đụng tới thịt.
Gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Sau này nghĩ thông suốt rồi, chàng mới dần dần ăn lại được.
Thật là đáng thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!