Cha mẹ chồng chỉ dặn rằng mùng một và mười lăm đến thỉnh an là đủ. Ngày thường muốn ở trong viện, hay ra vườn hoa dạo chơi đều được.
Đây là nhà của tôi, cứ tự nhiên một chút, không cần quá câu nệ.
Nếu có việc gì cần tôi làm thì sẽ có người đến báo.
Trên đường trở về viện, tôi nhìn Cố Thừa Ngôn mà cười.
Chàng cũng mỉm cười ôn hòa: "Vui thế sao?"
Tôi gật đầu thật mạnh.
"Vẫn còn điều khiến nàng vui hơn nữa."
Tôi nhướn mày, ngỡ rằng chàng sẽ nhắc đến chuyện dạy tôi đọc sách, học chữ.
Không ngờ, vừa đến vườn hoa, tôi đã thấy anh trai.
"Anh ơi!"
Tôi chạy nhanh tới, định nhào vào lòng anh.
Anh trai đưa tay ra chặn trước trán tôi.
"Anh!" Tôi hờn dỗi giậm chân.
Anh trai cười, ánh mắt tràn đầy cưng chiều: "Đã xuất giá rồi mà vẫn còn trẻ con như thế."
"Cho dù em có già đến bảy tám mươi, trước mặt anh trai vẫn là trẻ con thôi."
"Lanh miệng như vậy, anh không nói lại được em."
Anh trai vừa cười vừa thu tay lại, rút từ trong ngực ra một cái túi gấm đưa tôi.
"Đây là của hồi môn mẹ và chị dâu gửi cho em."
Tôi vui vẻ đón lấy, mở ra xem.
Là bạc.
Hiện giờ, tôi không thiếu bạc nữa.
Nhưng tôi cũng không vội đưa lại cho anh trai. Tôi nghĩ sẽ đợi đổi sang món khác để gửi về tặng bà vú và chị dâu.
Tôi quay đầu nhìn Cố Thừa Ngôn.
Ánh mắt chàng vẫn ôn hòa, ý cười nhẹ nhàng: "Du Vãn, giữ anh trai lại dùng cơm nhé. Bày tiệc ở sảnh bên trong viện của ta, nàng thấy thế nào?"
Tôi đương nhiên cầu còn không được, vội vàng cảm tạ Cố Thừa Ngôn.
Kéo tay áo anh trai, cầu còn không được nhỏ giọng hỏi: "Nhà vẫn ổn chứ? Bà vú thế nào? Lần này anh đến bằng cách nào? Dự định ở lại mấy ngày? Khi nào về? Lần tới bao giờ lại đến?"
"Hỏi lắm thế, bảo anh trả lời câu nào trước đây?"
"Trả lời lần lượt, không được thiếu một câu nào."
"Ngang ngược."
Anh trai vừa nói vừa đưa tay muốn véo mũi cầu còn không được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!