Chương 2: (Vô Đề)

"Sau khi tam công tử gặp chuyện, nhà họ Cố từng đích thân tới cầu hôn, nhưng đại tiểu thư sống chết không chịu. Nhà họ Cố đề nghị hủy hôn, nhưng lão gia và phu nhân lại không nỡ cắt đứt mối thông gia này nên mới đón ngài về."

Trạng nguyên ư…

Tôi ngơ ngác hỏi:

"Vì sao lại là ta? Trong phủ không phải còn các chị em khác sao? Chẳng lẽ họ không được à?"

Tứ Nguyệt cúi đầu, ngập ngừng đáp:

"Ngài là con dòng chính, bọn họ…."

Lời của Tứ Nguyệt, tôi đã hiểu.

Chị cả không muốn gả cho tam công tử đi lại không tốt, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Cha mẹ không muốn mất đi mối quan hệ với nhà họ Cố, cố gắng nhẫn nhịn hai năm, nhưng cuối cùng không chịu nổi, đành đưa tôi từ thôn trang trở về.

Nếu không vì lẽ đó, họ căn bản sẽ không nhớ đến sự tồn tại của tôi.

Tôi còn chưa kịp gặp mặt tam công tử thì đã bị chị cả gọi đến.

Chị ta cau mày, giọng lạnh nhạt hỏi:

"Mày biết chữ không? Cầm kỳ thi họa thì thế nào?"

Tôi lắc đầu.

Chị ta hừ lạnh một tiếng:

"Đến cả Tam Tự Kinh cũng không biết?"

"Ừm."

Chị ta lặng sẽ sầm mặt:

"Đưa tay ra đây."

Tôi ngây ngẩn không hiểu, nhưng vẫn giơ tay ra.

Chị ta giơ thước lên đánh vào lòng bàn tay tôi

"Chát!"

Đau quá.

Lập tức khiến tôi đau phát khóc.

Ở thôn trang, dù không được ra ngoài nhưng bà vú rất yêu thương tôi, chưa bao giờ quở trách đánh phạt tôi.

Chứ đừng nói đến làm việc khó hiểu như vậy

"Đưa tay ra!"

Tôi xoa tay không chịu duỗi ra, chị ta phẫn nộ quát:

"Đưa tay ra! Đến cả Tam Tự Kinh cũng không thuộc, tao còn không đánh mày được à!"

Chị ta nói tôi vô dụng, ngay cả Tam Tự Kinh cũng không thuộc, tôi có thể nhận.

Nhưng đánh tôi vì chuyện ấy, tôi không chấp nhận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!