Chương 11: (Vô Đề)

"Chị dâu, nếu có điều gì muốn nói thì cứ nói thẳng. Thư phòng ở tiền viện chẳng còn gì cả, tam gia không có chỗ nào để đi, lát nữa em phải đi tìm chàng về."

Chị dâu hai sững sờ, không nói nên lời.

"Em nói viện của tam gia chẳng còn gì ư?"

"Những gian phòng khác thì vẫn có đồ, nhưng riêng thư phòng của tam gia lại trống rỗng. Dù bọn em đã mang đi một số đồ nhưng không phải là lấy hết. Lần này trở về, thấy mọi thứ đều không còn, tựa như gian phòng em ở đây, khắp nơi trống rỗng. Những thứ đó đi đâu cả rồi? Ban đầu em đâu có mang đi sạch như vậy."

"Em dâu, chị cùng em qua đó xem thử."

"Vậy thì đi thôi."

Khi tôi và chị dâu hai đi đến đó.

Cố Thừa Ngôn đang ngồi trên chiếc ghế gỗ đong đưa dưới mái hiên, nhắm mắt tựa lưng, tay khẽ đẩy ghế qua lại.

Nghe tiếng bước chân, chàng mở mắt, nhìn về phía chúng tôi.

Chỉ một ánh mắt, chàng đã hiểu lý do chị dâu hai đến.

Chàng thở dài nhìn tôi đầy bất lực.

"Chị dâu, không cần xem đâu, mời về cho."

"Chú ba…"

"Cũng chẳng phải việc gì quan trọng. Bọn em ở đây hai ngày rồi sẽ đi, lần tới có lẽ cũng không về đón năm mới nữa."

Tôi nghĩ, lần tới không phải là "có lẽ" không về mà là nhất định không về.

Chàng chắc chắn sẽ đưa tôi đến một thành khác rồi viện đủ lý do để không quay lại.

"Đã như vậy, vậy chị xin cáo từ trước." Chị dâu hai nhìn sang tôi, khẽ nói: "Em dâu, chị sẽ tìm em trò chuyện vào dịp khác."

"Vâng, chị dâu."

Chị dâu hai đi rồi.

Cố Thừa Ngôn đưa tay khẽ nhéo mũi tôi.

"Thực ra, nàng không cần phải để chị dâu hai biết chuyện."

"Ta chỉ là đau lòng vì tam gia thôi. Dựa vào đâu mà người ta lại đối xử với chàng như vậy? Khi chàng có thể mang lại vinh quang cho nhà họ Cố, từng người từng ngời đều tán tụng, nâng niu. Nay chỉ là tạm thời rồng sa cạn nước, lại dám nhục mạ chàng…"

"Nang từng bị nhà họ Vương đối xử tàn tệ, vậy mà chẳng thấy nàng giận dữ hay oán hận."

"Không giống nhau."

"Khác ở chỗ nào?"

Tôi nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:

"Bọn họ chưa từng hưởng qua vinh quang ta mang đến, cũng chưa từng nhận được sự tận tụy hay cống hiến nào từ ta, càng không hề lấy được lợi ích gì từ ta. Họ không yêu thương ta, ta cũng chẳng yêu thương họ. Họ phụ bạc ta, ta cũng không hạ mình cầu mong sự yêu thương từ họ."

Tôi ngẩng đầu nhìn Cố Thừa Ngôn, nói tiếp: "Tam gia, chàng và ta không giống nhau."

Cố Thừa Ngôn trầm mặc hồi lâu, sau đó mới thở dài: "Từ khi nàng đến bên ta, ta đã không còn bận lòng nữa."

Vậy là trước đây, chàng vẫn để bụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!