Ở thôn trang mười năm, tôi đã không còn nhớ dáng vẻ của cha mẹ mình từ lâu.
Bà vú nói tôi là đích thứ nữ nhà họ Vương, lẽ ra phải được sống trong phú quý cao sang, tất cả chỉ tại gã thầy bói đáng chết kia.
Mỗi lần nhắc tới, bà đều đỏ mắt mà mắng, lời lặp đi lặp lại chỉ có đáng chết, lòng dạ hiểm độc, ruột gan thối nát.
Tôi nép vào lòng bà, mỉm cười ngước nhìn bầu trời, đếm ngón tay xem còn mấy ngày nữa anh trai sẽ về.
Sẽ mang cho tôi đồ chơi hiếm có gì.
Thôn trang này nằm cách kinh thành rất xa. Khi tôi đến đây đã phải ngồi xe ngựa suốt mấy ngày liền. Sau khi đến đây, mấy bà già hung dữ đứng gác cổng, nói rằng theo lệnh lão gia và phu nhân, không được để tôi bước chân ra ngoài.
Ngôi nhà này đã nhốt tôi mười năm.
Tôi không biết chữ, chẳng biết ngâm thơ làm phú, lại càng không biết đàn hát hay nhảy múa. Những việc trong bếp núc, tôi cũng không rành.
Nhưng bà vú vẫn luôn khen tôi ngoan ngoãn, nói rằng tôi trồng hoa rất đẹp, là cô gái tốt nhất trên đời.
Anh trai cũng khen tôi là em gái tốt nhất trên đời.
Anh trai chính là con trai của bà vú, ngày xưa đã cùng tôi đến thôn trang này.
Khác với tôi bị cấm đủ thứ, không ai trông nom anh trai phải làm gì.
Anh ấy lên núi đi săn với thợ săn trong thôn gần đây trước, sau khi học được bản lĩnh thì theo người ta đi áp tải hàng hóa, bây giờ đã lấy vợ sinh con, sống trong thôn.
Chị dâu chính là con gái của người sư phụ thợ săn, hai người tình cảm rất thắm thiết.
"Vú ơi, anh trai còn mấy ngày nữa mới về ạ?"
"Chuyến này đi hơn một tháng rồi, chắc cũng sắp về."
Tôi ngước nhìn bầu trời xanh thẳm. Vốn bầu trời rộng lớn không cùng tận, nhưng vì tôi bị giam cầm trong nơi nhỏ bé này mà dường như trời cũng hóa nhỏ lại.
Tôi nhớ đến những câu chuyện anh trai kể khi trở về: về sông núi hùng vĩ, rừng rậm bạt ngàn, những con đường đông đúc người qua lại, chợ phiên náo nhiệt, hội hè vui tươi, và vô số món ăn ngon, vật lạ kỳ…
Mười năm rồi.
Cha mẹ chưa từng để tôi trở về, cũng không một lần ghé thăm.
Những thứ tôi ăn, mặc đều là do thôn trang tự sản xuất. Không được hưởng cao lương mỹ vị, chẳng khoác gấm vóc lụa là, nhưng cũng chưa từng để tôi phải đói rét.
Hồi bé, tôi chẳng hiểu "khắc cha khắc mẹ" là gì. Lớn hơn chút, nghe mấy bà già nói chuyện phiếm bảo là "sao chổi", phải tránh xa để không bị xui xẻo, lúc ấy tôi mới ngộ ra.
Tránh họa, cầu lợi, vốn là lẽ thường tình của con người.
Cha mẹ người thân xa lánh tôi, tôi từng buồn, nhưng hình cũng không phải là quá đau lòng.
Bởi vì tôi có bà vú, có anh trai.
Lần này anh trai trở về mang theo rất nhiều vật lạ, trong đó có một chậu sơn trà héo rũ, bảo rằng tên gì mà "Thập Bát Học Sĩ".
Tôi chẳng biết cái tên thanh tao ấy, chỉ thấy nó thật đáng thương, liền cẩn thận tỉa rễ, thay đất, tưới nước rồi đặt bên cửa sổ, lấy khăn lau những chiếc lá ít ỏi còn sót lại, đợi nó nảy chồi, mọc lá mới.
"Vú ơi, vú ơi, nó sống lại rồi!"
Tôi thúc giục bà vú đi nói với anh trai rằng cây sơn trà anh ấy mang về đã được tôi cứu sống.
Lúc bà vú gần đi đã sờ khuôn mặt tôi, đỏ mắt nói: "Vú sẽ về ngay, cô ngoan ngoãn ở nhà nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!