Chương 8: Ngày Xuất Giá

{08}

Vì thân thể ngài ấy không khỏe, không có ai đến náo động phòng.

Cũng không để ta ngồi chờ lâu.

Về đến tân phòng, liền vén khăn trùm đầu, để Tứ Nguyệt giúp ta tháo mũ phượng xuống.

Mũ phượng là do Cố Thừa Ngôn đưa đến, khi nhận được, cả người ta đều ngây ngẩn, bởi vì nó quá đẹp, ta đem ôm ngủ mấy đêm liền.

Hỉ phục là Vương gia chuẩn bị, ta cởi ra bảo Tứ Nguyệt cất vào hòm khóa lại, sau này cũng không muốn nhìn thấy nó nữa.

Thay y phục nhẹ nhàng, ta có chút bối rối ngồi bên cạnh Cố Thừa Ngôn, nhỏ giọng nói:

"A huynh của ta đến kinh thành rồi."

"Là người lúc nãy hô lớn hai tiếng đó sao?"

Ta gật đầu.

Cố Thừa Ngôn gọi người vào, bảo hắn ra cổng lớn xem, nếu thấy người thì mời vào ăn cỗ.

"Ta không thể sắp xếp cho huynh ấy ngồi ở chỗ chủ vị."

"Không sao đâu, a huynh có thể vào Cố phủ, đến ăn tiệc cưới của ta, ta đã rất vui rồi."

Đương nhiên nếu có thể gặp mặt một lần…

Ta không dám mong đợi gì nhiều.

Sau bữa cơm, Cố Thừa Ngôn nói:

"Viện này sau này nàng ở, ta ở viện phía trước, cách chỗ nàng một khu vườn, nàng có chuyện gì cứ bảo nha hoàn qua nói, tự mình qua cũng được."Chuyện đọc sách viết chữ, mấy ngày nữa ta sẽ sắp xếp.

"Ta liên tục gật đầu. Ta tự mình cũng cảm nhận được ánh sáng lóe lên trong mắt mình. Cười như kẻ ngốc:"Tam gia, cảm ơn ngài."

Cố Thừa Ngôn không cùng ta động phòng, buổi tối ta ngủ một mình.

Gian phòng rộng rãi sáng sủa, bày biện tinh xảo, khắp nơi đều thể hiện gu thẩm mỹ và sự chu đáo.

Chăn nệm trên giường mềm mại, thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ.

Nha hoàn, bà tử ta mang đến đều không dùng được, ma ma do Cố Thừa Ngôn phái đến lại rất lợi hại.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Cái lợi hại này không phải là hung dữ với ta, mà là đối với hạ nhân thì vô cùng nghiêm khắc, đối với ta thì cung cung kính kính, khách khách khí khí.

"Tam thiếu phu nhân nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi sớm."Nếu không mệt thì có thể đọc sách, hôm nay không ra khỏi cửa là được.

"Ta nào biết đọc sách, ta căn bản không biết chữ. Ta hỏi bà:"Còn chưa biết ma ma xưng hô thế nào?Lão nô họ Triệu, là nhũ mẫu của tam thiếu gia.Nhũ mẫu, ta gọi người như vậy được không?

"Triệu nhũ mẫu cười đến híp cả mắt."Phu nhân đề cao, đó là phúc phận của nô tỳ."

Cố Thừa Ngôn phái bà đến hầu hạ, cũng là để giúp đỡ ta, ta không thể làm khó bà, cũng không dám tự lấy đá ghè chân mình.

Bà ấy cũng không nghĩ đến việc đặt ra quy củ gì cho ta, tóm lại ngày đầu tiên đến Cố gia, ta sống rất thoải mái vui vẻ, ngủ cũng ngon giấc lạ thường.

Còn chuyện chưa viên phòng, ta lại không để trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!