Chương 7: Gả Đi Là Xong

{07}

Lần đầu tiên gặp nhị thẩm, thẩm ấy lại tìm cớ cho Vương phu nhân.

Nào là bà ấy thân thể không tốt…

Ta liền mỉm cười nhìn nhị thẩm, cười đặc biệt ngoan ngoãn.

Nhị thẩm im lặng một lát rồi thở dài:

"Gả đi rồi sẽ tốt thôi."

Đúng vậy, gả đi rồi sẽ tốt thôi.

Cố Tam công tử nói sẽ dạy ta đọc sách viết chữ, dù ngài ấy qua đời, cũng sẽ sắp xếp đường lui cho ta.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Gả đi rồi, ta không còn là người Vương gia, không còn dính dáng gì đến Vương gia nữa.

Của hồi môn của ta không nhiều lắm, nhưng đối với người chưa từng được nhìn ngắm thế gian như ta, đã là không ít rồi.

Nhị thẩm nhìn danh sách hồi môn, lại trầm mặc.

"Nhị thẩm có gì không ổn sao?"

Mẫu thân con…

Ta cũng không biết chữ, không đọc hiểu được.

"Dù sao sớm muộn gì con cũng biết, ta cũng không giấu con. Ngoài sính lễ Cố gia đưa để con mang về, những thứ sắm sửa cho con, đều rất qua loa rẻ tiền."

"Không sao ạ, phu nhân nói đợi con gả đi rồi, sẽ không qua lại với con nữa. Chuyện ném bánh bao thịt cho chó1, dù có là ai thì cũng không muốn làm."

*(1. ném bánh bao thịt cho chó (

- ý chỉ việc làm vô ích, không thu lại được gì)

Năm đó bà ấy chỉ đưa ta đi xa, không bóp c.h.ế. t ta, ta đã tạ ơn trời đất rồi.

Sau này là người dưng, hà tất phải sinh lòng oán hận.

Nha hoàn hồi môn là mua từ bên ngoài về, cũng chưa được dạy dỗ tử tế, cũng chưa được dạy dỗ tử tế, càng đừng nói đến quy củ.

Nhị thẩm sa sầm mặt:

"Du Vãn, nhị thẩm cho con mấy người làm của hồi môn nhé."

"Nhị thẩm, con không có trang viên, cửa hàng cần quản lý, trong tay cũng không có bạc, nuôi không nổi nhiều người. Còn về họ, phu nhân cũng không đưa khế ước bán thân của họ cho con, đợi con gả đến Cố gia rồi, sẽ đưa họ về lại."

"Nhị thẩm, người duy nhất con không nỡ rời xa là Tứ Nguyệt, nếu người có thể giúp con xin được khế ước bán thân của nàng ấy, con xin ghi nhớ đại ân đại đức của người…"

Nhị thẩm giúp ta xin được khế ước bán thân của Tứ Nguyệt, của bốn nha hoàn, hai bà tử cũng xin được.

Ngày xuất giá, quà cưới của ta rất ít, các tỷ muội cũng đứng tránh xa ta, Vương phu nhân không cho ta trang viên, cửa hàng, tiền dằn đáy hòm (

- tiền riêng của cô dâu).

Vương lão gia, hai vị Vương công tử nhìn ta bằng ánh mắt rất lạnh nhạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!