Chương 3: Đích Tỷ Gây Hấn

{03}

Về phủ được nửa tháng, Tứ Nguyệt mang về năm lượng bạc, là tiền tiêu hàng tháng của ta.

Ta nâng niu số bạc cười vui vẻ.

Nếu ta chi tiêu tiết kiệm, một năm có thể dành dụm được sáu mươi lượng, có thể mua được mấy mẫu ruộng ở quê, xây nhà.

Đợi khi nào có cơ hội nhờ người mang về cho ca ca, nhờ huynh ấy mua giúp ta, lỡ như sau này ta không nơi nương tựa, có được một chỗ an thân như vậy, liền có thể tránh khỏi cảnh phiêu bạt vô gia cư.

Tứ Nguyệt bảo ta lấy một lượng ra thưởng cho hạ nhân.

"?"

Ta nhìn Tứ Nguyệt, nàng lặng lẽ chờ đợi.

"Là cho các ngươi sao?"

Tứ Nguyệt lắc đầu: "Không phải cho chúng nô tỳ, mà là cho những người khác ngoài Đồng Uyển. Ví dụ như bên bếp, kho, kế toán, bên cạnh phu nhân…"

Tứ Nguyệt vừa nói, ánh mắt nhìn ta mang theo thương hại.

Ta biết vì sao Tứ Nguyệt lại như vậy.

Ta không được sủng ái, đương nhiên phải tốn công lót đường, nếu không cơm ăn sẽ bị bớt xén, nước nóng cũng chẳng đến lượt hoặc không có, không lấy được đồ công quỹ hàng tháng hoặc chỉ có đồ hỏng.

Bọn tiểu nhân xu nịnh kẻ quyền thế này, ta đắc tội không nổi.

Ta chỉ có thể nhẫn nhịn, đau lòng lấy một lượng bạc đưa cho Tứ Nguyệt.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Tứ Nguyệt cầm bạc đi ra ngoài.

Còn có một nha hoàn rất ít khi lộ diện trước mặt ta, ta cũng không quản nàng đi đâu, làm gì.

Bà tử họ Hoàng, ngoài làm việc, cũng không nói chuyện phiếm với ta.

Người duy nhất ta có thể dựa vào chính là Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt rất đảm đang.

Nữ công gia chánh giỏi, việc vặt trong cuộc sống của ta cũng được Tứ Nguyệt thu xếp đâu vào đấy, cơm ba bữa không thiếu bữa nào, hoa quả, điểm tâm thì tùy duyên, có nhiều thì ta ăn, không có ta cũng chẳng thèm thuồng.

Chỉ là quá buồn chán.

Ở thôn trang, ta có thể trồng hoa cỏ trong sân, đến Vương phủ rồi, cái gì cũng không được làm.

Ta từng nghĩ đến việc qua lại với các tỷ muội, nhưng bọn họ thấy ta liền nhanh chóng bỏ đi, thậm chí đóng sầm cửa trước mặt ta.

Ta biết, bọn họ ghét bỏ ta, cũng sợ ta khắc /c_h.ế_t/ bọn họ.

Ta biết mình không được yêu thích, cho nên không ra khỏi tiểu viện của mình, mỗi ngày nhìn chậu hoa trà, nói chuyện với nó, lau lá cho nó, nhìn nó ngày càng tốt hơn, cành lá xum xuê, ta cũng cảm thấy vui vẻ.

Khi thấy Đan Họa dẫn người, mang  y phục, trang sức đến, ta liền biết, mục đích của việc phụ mẫu đón ta về đã đến rồi.

"Phu nhân dạo này hơi bận, nên nhất thời không nhớ đến tiểu thư…"

Đan Họa nói rất nhiều, ta chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý đã biết.

"…." Đan Họa im lặng một lát rồi nói: "Tiểu thư ngày mai dậy sớm trang điểm, đến lúc đó nô tỳ sẽ đến đón người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!