{02}
Đường về kinh thành, cũng như lúc đến, trải qua mấy ngày đêm, cuối cùng cũng tới nơi.
Không có phụ mẫu nhiệt tình đón chào, cũng không có hạ nhân kính cẩn nghênh đón.
Được đưa đến trước mặt mẫu thân, bà cài trâm ngọc trên tóc, y phục gấm vóc lụa là, đoan trang dịu dàng lại khí phách, bên cạnh một cô nương xinh xắn đang kéo tay áo bà nũng nịu.
Từng tiếng, từng tiếng gọi:
"Mẫu thân, người đồng ý với con đi, cầu xin người."
Mẫu thân cười véo má nàng, dịu dàng thương yêu:
"Thôi được rồi, nghe con hết, ngày mai bảo chưởng quỹ đến phủ, đo kích thước may y phục mới cho con."
"Cảm ơn mẫu thân, mẫu thân tốt nhất."
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Bọn họ vô tư thân mật.
Ta đứng một bên im lặng không nói.
Ta cứ nghĩ mình sẽ buồn, sẽ đau lòng, kết quả ta lại bình tĩnh nhìn, trong lòng không chút gợn sóng.
Cũng phải, ta tuy không có phụ mẫu thương yêu, nhưng ta có nhũ mẫu, có a huynh.
"Mẫu thân, đây là muội muội sao?"
Đích tỷ toàn thân áo gấm, bước đến trước mặt ta, ánh mắt khinh miệt, đánh giá ta từ trên xuống dưới.
Ta mặc áo vải thô, tuy là đồ mới, nhưng so với y phục, trang sức nàng ta mặc trên người, quả là khác nhau một trời một vực.
Mẫu thân cũng nhìn về phía ta.
Chỉ một ánh mắt, bà liền nhíu mày, vẻ ghét bỏ trong mắt quá rõ ràng.
Hờ hững nói một câu: Là muội muội con.
Ta khẽ gọi: Mẫu thân, tỷ tỷ.
"Thôi được rồi, Đan Họa, dẫn nó đi…"
Bà nghĩ nghĩ rồi hỏi:
"Cạnh phòng Du Hân còn có viện nào trống không?"
"Bẩm phu nhân, viện cạnh phòng đại tiểu thư, biểu tiểu thư đang ở ạ."
….
"Khu Đồng Uyển thì còn một cái tiểu viện trống." Đan Họa đáp.
"Vậy thì ở Đồng Uyển, Đan Họa, ngươi dẫn nó qua đó đi."
Ta không biết Đồng Uyển là nơi nào.
Ta cũng không có quyền kén cá chọn canh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!