Chương 15: Sớm Rời Trang Viên

{15}

Cố Thừa Ngôn là người ôn nhuận như ngọc, rất ít khi trầm mặt nhíu mày.

Ngài ấy đọc nhiều sách, kiến thức rộng, mưu tính của Hồ tiểu muội ta không hiểu, ngài ấy chắc chắn biết.

Ngài ấy không nói xấu Hồ tiểu muội một câu nào, cũng không trách mắng nửa lời.

Chỉ ôn tồn nói với ta:

"Ở lại thêm hai ngày nữa, đợi trời quang mây tạnh, chúng ta về thôi."

"Tam gia, tại sao ngài không nói rõ với ta, ngài không nói, ta mãi mãi sẽ không biết, cũng không hiểu, lần sau nói không chừng còn bị lừa.」 Cố Thừa Ngôn bảo ta đi đóng cửa sổ lại. Ta chạy bịch bịch đi đóng cửa sổ. Ngồi đối diện ngài ấy, nghiêm túc nhìn ngài ấy."Nàng biết Hồ tiểu muội muốn hại nàng, trong lòng có khó chịu không?Ta lắc đầu.Không khó chịu, ta với nàng ấy vốn không có quan hệ gì, ở lại mấy ngày ta sẽ đi, lần sau đến còn chưa biết khi nào.

Chúng ta không có tình cảm, cũng không có tình nghĩa, nàng ấy muốn hại ta, cũng chưa thành công, sau này ta tránh xa nàng ấy, không cho nàng ấy cơ hội hại ta là được.Có nghĩ đến việc trả thù không?

"Cố Thừa Ngôn lại hỏi. Ta gật đầu:"Ta không biết nên trả thù thế nào, là đánh nàng ấy một trận, hay là đi mách Hồ thúc, nếu ta đi mách, nàng ấy có bị phạt không… Ta chưa từng trải qua chuyện này.」

"Chuyện này nàng không cần làm gì cả, sau này không có việc gì cũng đừng chạy lung tung, ta dạy nàng chơi cờ."

Vâng!

Ta lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

Hồ tiểu muội lại đến gọi ta mấy lần, ta đều lấy cớ phải đọc sách, học thuộc lòng, không đi cùng nàng ấy.

Lúc nàng ấy đi, nàng ấy nhìn ta bằng ánh mắt đen kịt, có chút đáng sợ.

Vì thế buổi tối ta gặp ác mộng.

Mơ thấy ta bị ném vào núi sâu rừng già, sói tru hổ gầm thay phiên nhau xé xác ta nuốt vào bụng.

"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân…" Tứ Nguyệt gọi ta tỉnh dậy.

Ta ngây người chưa kịp hoàn hồn.

Cho đến khi Cố Thừa Ngôn khoác áo vào phòng, ta mới nhào vào lòng ngài ấy, nghẹn ngào nói:

"Tam gia, chúng ta về nhà đi."

Đáng sợ quá.

Ở lại nữa, lỡ ta không nhịn được nói lời ác độc với Hồ tiểu muội, hoặc đi mách phụ thân nàng ấy, hay ta ra tay trừng trị nàng ấy thì sao, đều không phải những chuyện ta muốn làm.

Từ nhỏ ta đã biết làm nữ nhân đã không dễ dàng rồi.

Nếu Hồ tiểu muội là nam nhân, ta mới không nương tay.

"Ừm, ngày mai chúng ta về thôi, chúng ta không đi đường cũ lúc đến, đi vòng qua nơi khác dạo một vòng, ta cũng đi thăm hỏi bạn bè đồng môn."

Vâng vâng.

Ta gật đầu mạnh.

Ngẩng đầu nhìn Cố Thừa Ngôn.

Ngài ấy đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt của ta:

"Đừng khóc nữa, ngủ lại đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!