Chương 10: Vương Gia Tham Lam

{10}

Ta không định về Vương gia làm lễ lại mặt

Cố Thừa Ngôn cũng không nói đến chuyện này, ngược lại Cố phu nhân gọi ta qua, hỏi vài câu.

"Vương phu nhân, bà ấy không thích con, trước khi xuất giá cũng nói rồi, bảo con có chuyện gì cũng đừng về. Tam gia sức khỏe không tốt, đi lại xe ngựa mệt mỏi, lỡ mệt thì sao? Hay là không đi nữa."

Cố phu nhân im lặng một lát, mới hỏi: "Bà ấy đối với con thật sự rất hà khắc?"

"Con cũng không biết có được coi là hà khắc không, bà ấy cũng không làm sau lưng ai, chỉ cần hỏi thăm một chút là biết."

Ta vốn không muốn hỏi đến chuyện của Cố Thừa Ngôn.

Nhưng ta cũng không thường xuyên đến chủ viện, liền hỏi một câu: "Mẫu thân, Tam gia bị thương thế nào? Độc trên người ngài ấy thật sự không giải được sao?"

"Haiiz, cũng không thể nói là không giải được, chỉ là vị thuốc dẫn khó tìm, hai năm nay cử đi bao nhiêu người, tốn bao nhiêu bạc, cũng không tìm được vị thuốc dẫn đó. Nó bảo chúng ta đừng tốn công nữa, nhưng… Con dâu, ngồi lại gần đây, ta nói cho con nghe."

Ta ngồi bên cạnh Cố phu nhân.

Bà nói: "Con chưa từng thấy nó lúc phong độ ngời ngời, khí chất tựa trăng thanh gió mát, phong thái phiêu dật, nếu thấy rồi, mới biết nó bây giờ là từ trên mây rơi xuống bụi trần. Đáng thương cho nhi tử của ta quá…"

Lúc Cố phu nhân rơi lệ, ta vội vàng lau cho bà.

"Nó có thể duy trì được trạng thái như hôm nay, đã là không dễ dàng gì. Đại tiểu thư Vương gia kia là kẻ không có trái tim, hôn sự do đời trước định, đúng là không dễ dàng hủy bỏ. Nhưng Tam Lang nó xảy ra chuyện, chúng ta đã đến xin từ hôn, nàng ta không chịu, tại sao không chịu, chẳng phải là sợ chúng ta lừa nàng ta sao. Nàng ta lấy đủ lý do kéo dài thời gian, cuối cùng khi thấy Tam lang thật sự không có thuốc chữa, nàng ta thẳng thừng nói không gả nữa."

"Đáng hận, đáng ghét!" Ta căm phẫn mắng thành tiếng.

Còn tức giận đ.ấ. m vào chiếc giường la hán.

Cũng tại ta đánh không lại tỷ ấy, nếu không nhất định phải đánh một trận với tỷ ta mới được.

Cố phu nhân ngược lại bật cười.

"Cũng may nàng ta mắt mù, Vương gia mới đổi con đến."

"Chúng ta biết Vương gia còn một nữ nhi, gửi ra ngoài mười mấy năm, ta muốn tìm thê tử cho Tam Lang, nó nhất định phải đích thân gặp con một lần, hỏi ý kiến con."

"Gặp con rồi, nó về nhà im lặng hai ngày, liền bắt đầu sai người thu dọn viện, đem tất cả sách vở ngày xưa của nó ra lau dọn phơi phóng."

"Chúng ta không sợ tốn nhiều tiền cho nó, cũng không tin con khắc cha khắc nương, chúng ta càng hy vọng con gả đến Cố gia rồi, nó có việc để làm, mỗi ngày bận rộn, để nó không có thời gian buồn bã, sớm thoát khỏi sự suy sụp.

"Độc, không giải được có thể làm dịu…"

Ta đột nhiên đau lòng vô cùng.

Đau lòng vì những nỗ lực Cố Thừa Ngôn đã bỏ ra vì ta.

"Nhất định có thể giải độc được."

"Không có dẫn dược, chúng ta sẽ tự mình đi tìm, sai người vào núi đào, dán cáo thị tìm mua, chỉ cần là thứ hiếm lạ, trong hiệu thuốc chưa từng có, chúng ta đều cần, mua về rồi con sẽ trồng, mẫu thân, con rất giỏi trồng hoa cỏ, người tin con, con nhất định sẽ trồng ra được dẫn dược giải độc cho Tam gia ."

Cố phu nhân nhìn ta một lát rồi kéo ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng ta: "Tốt tốt tốt, sau này ta giao Tam Lang cho con."

Chẳng phải là để ngài ấy bận rộn sao, ta mỗi ngày đọc sách biết chữ chưa đủ để ngài ấy bận, vậy thì ta nằng nặc đòi ngài ấy dạy ta vẽ tranh, đưa ta ra ngoài phủ chơi.

Đi sửa sang một trang viên, chuyên trồng các loại thảo dược quý hiếm.

Những thứ này không cần sợ tốn kém bạc tiền, chỉ cần thảo dược trồng tốt, sớm muộn gì cũng sẽ kiếm lại gấp mười, gấp trăm lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!