{01}
Ở thôn trang mười năm, ta sớm đã không nhớ rõ phụ mẫu trông như thế nào.
Nhũ mẫu nói ta là đích thứ nữ của Vương gia, lẽ ra phải được nâng niu chiều chuộng như vàng ngọc, đều tại cái lão thầy tướng số đáng c.h.ế. t kia.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, bà lại đỏ mắt mắng một hồi, nhưng bà sợ làm hư ta, lật qua lật lại cũng chỉ có mấy câu /c_h.ế_t/ tiệt, lòng dạ đen tối;,ruột gan thối nát".
Ta nép vào bên cạnh bà, cười nhìn lên bầu trời, đếm ngón tay xem còn mấy ngày nữa a huynh mới về.
Không biết sẽ mang cho ta thứ đồ chơi lạ gì.
Thôn trang này cách kinh thành rất xa, ta đến đây cũng phải mất mấy ngày đi xe ngựa, đến nơi rồi, mấy bà tử1 hung dữ canh cửa, nói tuân theo lệnh lão gia, phu nhân, không cho ta ra ngoài.
Ở trong căn nhà nhỏ này, nhốt ta mười năm.
Ta không biết chữ, không biết ngâm thơ vịnh phú, càng không biết đàn ca, việc bếp núc cũng chẳng rành.
Nhưng nhũ mẫu vẫn khen ta ngoan ngoãn, nói hoa ta trồng rất đẹp.
Là cô nương tốt nhất trên đời.
A huynh cũng khen ta là muội muội tốt nhất trên đời.
A huynh là con trai nhũ mẫu, năm đó cùng ta đến thôn trang này.
Khác với ta, cái gì cũng không được làm, huynh ấy ngược lại, chẳng bị ai quản.
Ban đầu huynh ấy theo mấy người thợ săn gần thôn vào núi săn bắn, sau khi rèn luyện được chút bản lĩnh thì theo người ta đi hộ tiêu, bây giờ đã có thê có nhi, an cư lạc nghiệp ở thôn.
*(1. Bà tử (): những người phụ nữ lớn tuổi làm công việc phục vụ trong gia đình)
Tẩu tẩu chính là nữ nhi của sư phụ huynh ấy, hai người tình cảm rất tốt.
"Nhũ mẫu, a huynh còn mấy ngày nữa là về ạ."
Tiểu Bạch của Khôi Mao
"Chuyến này đi hơn một tháng, cũng nên về rồi."
Ta nhìn bầu trời xanh thẳm, nó vốn nên vô biên vô hạn, nhưng ta bị nhốt trong không gian chật hẹp này, khiến nó cũng trở nên nhỏ bé vô cùng.
Ta nhớ lại những gì a huynh kể khi huynh ấy trở về: sông lớn hồ rộng, rừng cây rậm rạp, phố xá tấp nập người qua lại, chợ búa miếu hội náo nhiệt, đủ loại mỹ thực, đồ vật kỳ lạ…
Mười năm rồi.
Phụ mẫu chưa từng cho ta về, cũng không đến thăm ta.
Ăn mặc chi tiêu đều dựa vào sản vật của thôn trang, tuy không được dùng sơn hào hải vị, mặc lụa là gấm vóc, nhưng cũng chưa từng để ta đói rét.
Khi còn nhỏ, ta không hiểu hình khắc song thân là ý gì, lớn hơn một chút, mấy bà tử nói chuyện phiếm bảo ta là sao chổi, phải tránh xa ta ra, kẻo rước phải xui xẻo, ta liền hiểu.
Tránh dữ tìm lành là lẽ thường tình của con người.
Phụ mẫu thân nhân xa lánh ta, ta đã từng buồn, nhưng hình như cũng không quá đau khổ.
Bởi vì ta có nhũ mẫu, có a huynh.
Lần này a huynh mang về không ít đồ vật kỳ lạ, trong đó có một chậu hoa trà héo úa, nói là loại Thập Bát Học Sĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!