◇17
Cố Thừa Ngôn nhíu mày, chịu đau nói: "Độc phát tác rồi… chân đau dữ dội."
Ta vội bật dậy xuống giường, đi nhóm đèn dầu, lại gọi Tứ Nguyệt và Thanh Việt đến giúp.
Đỡ hắn ngồi dựa vào đầu giường, ta xốc chăn lên, định vén ống quần hắn kiểm tra.
Hắn nắm lấy tay ta.
"Du Vãn, gọi Thanh Việt tới."
"Tam gia, để ta làm được rồi."
Hắn là nam nhân, ta là nữ tử, cổ nhân từng nói: nam nữ thụ thụ bất thân. Nhưng hắn quên mất một điều — hắn là phu quân ta, ta là thê tử của hắn.
Ta nhẹ nhàng vén ống quần hắn lên.
Chân hắn do lâu ngày không vận động, cơ bắp đã teo lại, chỉ còn da bọc xương, gầy trơ trọi khiến người nhìn thấy cũng đau lòng.
Ta đưa tay chạm vào.
Ta và hắn đồng thời bật thốt: "Lạnh quá…"
Cố Thừa Ngôn lại nói: "Du Vãn, nàng đặt tay lên cao hơn chút nữa."
"?"
Ta hơi khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lời hắn.
Hai tay ta nhẹ nhàng đặt lên đùi hắn, lúc đầu hắn còn gắng chịu đựng, nhưng rất nhanh, sắc mặt đã bắt đầu vặn vẹo, trán rịn đầy mồ hôi.
"Tam gia?"
"Chân ta từ khi trúng độc, đã không còn cảm giác ấm lạnh. Ban đầu lạnh buốt, sau đó lạnh đến mức đau rát. Nhưng khi tay nàng chạm vào, ta lại cảm nhận được hơi ấm…"
Hóa ra là như vậy.
Vậy thì đơn giản thôi.
Chờ Thanh Việt đỡ hắn uống thuốc xong, sắc mặt hắn đã dễ chịu hơn nhiều.
Hắn bảo Tứ Nguyệt và Thanh Việt về nghỉ ngơi.
Ta cũng bị đuổi đi ngủ.
Ta "vâng" một tiếng, bò lên giường, ôm gối đầu chạy về phía bên kia, chui vào trong chăn, nhẹ nhàng kéo chân Cố Thừa Ngôn lại, vén áo ngủ, ôm vào lòng.
Cố Thừa Ngôn hoảng hốt kêu lên: "Du Vãn! Nàng đang làm gì vậy?"
"Cho chàng ấm chân mà!"
"Nàng nàng nàng…"
"Ngủ mau đi, sắp lạnh c.h.ế. t rồi."
Thường ngày giờ này ta đang ngủ say, đêm nay vì hắn phát bệnh mà loay hoay mãi chưa được nghỉ. Cũng mệt lắm rồi.
Vừa ôm cặp chân lạnh ngắt của hắn, ban đầu đúng là có chút khó chịu, nhưng không bao lâu sau, nó bắt đầu ấm lên, ta liền thiếp đi lúc nào không hay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!