◇15
Cố Thừa Ngôn là người ôn hòa, như ngọc ấm trong tay, hiếm khi nào thấy hắn cau mày hay nặng lời.
Hắn đọc nhiều sách, hiểu rộng chuyện đời. Những điều Hồ Tiểu Muội mưu tính ta còn mơ hồ không hiểu, hắn chắc chắn đã nhìn thấu.
Thế nhưng, hắn chẳng nói gì xấu về nàng ta, cũng không nặng lời dạy dỗ ta.
Chỉ nhẹ nhàng bảo: "Ở lại thêm hai ngày nữa thôi, đợi khi trời quang, chúng ta sẽ trở về."
"Tam gia… sao chàng không nói rõ với ta? Nếu chàng không nói, ta sẽ mãi không hiểu, lần sau lỡ đâu lại mắc mưu thì sao?" Ta không cam lòng, khẽ cắn môi hỏi.
Cố Thừa Ngôn bảo ta đi đóng cửa sổ trước đã.
Ta liền rảo bước đến cửa sổ, đóng lại, rồi ngồi xuống đối diện với hắn, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn.
"Nàng biết Hồ Tiểu Muội có ý hại mình, trong lòng có thấy khó chịu không?"
Ta lắc đầu: "Không có. Ta và nàng ta vốn chẳng có quan hệ gì. Ở đây vài ngày nữa rồi đi, lần sau có khi chẳng gặp lại. Chúng ta không có tình nghĩa, nàng ta muốn hại ta cũng không thành, sau này ta tránh xa nàng ta là được. Đừng cho nàng ta thêm cơ hội nữa là xong."
"Vậy… có muốn trả thù không?" Hắn hỏi.
Ta gật đầu, rồi lại ngập ngừng: "Ta không biết nên làm gì. Là phải đánh cho nàng ta một trận? Hay đến tố cáo với phụ thân nàng ta? Nếu ta đi cáo trạng, nàng ta có bị phạt không… Ta chưa từng trải qua chuyện như vậy."
Cố Thừa Ngôn mỉm cười nói: "Chuyện này, nàng không cần phải làm gì cả. Sau này cũng đừng chạy lung tung, ta sẽ dạy nàng chơi cờ."
"Vâng ạ!" Ta lập tức gật đầu ngoan ngoãn.
Hồ Tiểu Muội sau đó còn tới gọi ta vài lần, nhưng ta đều lấy cớ đọc sách để từ chối, không cùng nàng ta ra ngoài nữa.
Ánh mắt nàng ta lúc rời đi u tối đến đáng sợ. Vì thế đêm đó ta còn gặp ác mộng. Mơ thấy mình bị ném vào núi sâu, sài lang hổ báo thay phiên xé xác ta rồi nuốt chửng.
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân…" Tứ Nguyệt lay ta tỉnh lại.
Ta ngơ ngác, hồn vía vẫn chưa trở về.
Mãi đến khi Cố Thừa Ngôn khoác áo bước vào, ta mới nhào vào lòng hắn, nghẹn ngào: "Tam gia, chúng ta về nhà đi…"
Thật sự quá đáng sợ.
Nếu còn ở lại, lỡ như ta không nhịn được mà buông lời khó nghe với Hồ Tiểu Muội, hay đi tố cáo với phụ thân nàng ta, hoặc thậm chí động tay trừng trị nàng ta… đều không phải điều ta muốn.
Ta từ nhỏ đã hiểu: làm nữ nhi không dễ.
Nếu Hồ Tiểu Muội là nam nhân, ta còn chẳng cần nương tay.
"Ừ, ngày mai chúng ta về. Nhưng không đi đường cũ, ta muốn ghé qua vài nơi, thăm vài người bằng hữu cũ." Hắn nói.
"Dạ!" Ta gật đầu thật mạnh.
Ngẩng đầu nhìn hắn, hắn dịu dàng giơ tay lau nước mắt cho ta: "Đừng khóc nữa, nghỉ sớm một chút."
"Nhưng ta ngủ không được. Mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu toàn là sài lang hổ báo lao đến, móng vuốt giương ra, rồi nuốt chửng ta từng miếng…"
"Vậy thì không ngủ. Gọi người thu dọn hành lý, sáng mai trời sáng là chúng ta đi."
Cố Thừa Ngôn thật sự yêu ta, sủng ta.
Hắn nói sẽ bầu bạn, liền thật sự ở bên ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!