Chương 6: (Vô Đề)

◇11

Ta có một gian thư phòng trong viện của Cố Thừa Ngôn. Giấy, bút, mực trên bàn đều là hôm trước hắn dẫn ta đến nhà kho của Cố phủ tự tay lựa chọn.

Đủ loại màu sắc, tinh xảo và đẹp mắt, ta nhìn mà thích mê.

Ngày mai là ngày đầu tiên ta bắt đầu học chữ thật sự. Thế nên tối đó ta đi ngủ sớm hơn mọi ngày. Nhưng cứ lăn qua lăn lại trên giường mãi không ngủ được vì hồi hộp.

Khó khăn lắm mới chợp mắt, tỉnh dậy liền hỏi Tứ Nguyệt: "Giờ nào rồi? Trời sáng chưa?"

Vậy là ta lại là người dậy sớm nhất nhà.

Ăn mặc chỉnh tề, ăn sáng xong thì chạy thẳng tới thư phòng ngồi chờ.

Nhưng ngồi yên cũng không được lâu, ta bắt đầu lục tung chỗ này một chút, chỗ kia một chút, cầm khăn lau bàn, lau giá sách, lau tường.

Đến lúc Cố Thừa Ngôn bước vào, thư phòng đã bị ta "tổng vệ sinh" một lượt.

Bàn nghiên mực, chén rửa bút — đều được ta rửa đi rửa lại.

"Tam gia, chúng ta bắt đầu học đi."

Hắn đứng sau lưng ta, nhẹ nhàng cầm lấy tay ta, trên tờ giấy Tuyên Thành, cùng ta viết ra tên của ta: "Du Vãn."

"Mạc nói tang du vãn, vì hà thượng đầy trời."

Hắn nói, tên của ta chính là lấy từ câu thơ này.

Ta không hiểu nghĩa là gì, hắn liền giải thích cho ta nghe, còn nói: "Học hành không nên bỏ dở giữa chừng, dù có muộn, cũng có thể thành công."

Rồi lại cầm tay ta, viết thêm một dòng nữa: "Nữ tử cũng nên tự tôn tự ái, không ngừng vươn lên, hăng hái tiến tới."

"Du Vãn, đây là kỳ vọng của ta dành cho nàng. Ta mong nàng có thể sống như câu này — tự trọng, tự yêu lấy mình, và không ngừng nỗ lực. Bởi vì ta không thể ở bên nàng quá nhiều năm, cũng không thể bảo vệ nàng cả đời. Sau này, nàng phải dựa vào chính mình. Những gì ta để lại cho nàng, cũng cần chính nàng có đủ bản lĩnh mới giữ được."

Ta ôm chặt lấy hắn, vùi đầu vào n.g.ự. c hắn mà òa khóc: "Vậy chàng nhất định phải sống lâu thêm mấy năm nữa! Ta học hơi chậm, cần thời gian. Chàng phải sống lâu mà dạy ta, phải có trách nhiệm với ta chứ!"

Hắn im lặng một lúc, sau đó khẽ thở dài, đáp: "Được."

Ta bảo người đem dòng chữ Cố Thừa Ngôn viết treo lên tường trong phòng, mỗi ngày nhìn, tự nhắc mình cố gắng.

Ta thật ra rất có trí nhớ tốt.

Tam Tự Kinh học rất nhanh, hắn chỉ cần giảng qua ý nghĩa một lần là ta hiểu được ngay.

Hắn nói ta có "tuệ căn", nên thưởng cho ta — dẫn ta đi chơi!

"Ra ngoài chơi thật à?"

Ta mắt sáng rỡ, cười tới mức khóe miệng sắp rách tới mang tai, căn bản không giấu nổi niềm vui và háo hức trong lòng.

"Đi chuẩn bị một chút, mang theo vài bộ y phục để thay — chúng ta sẽ ở lại ngoài vài ngày."

Không chỉ là đi chơi, mà còn là... ở lại ngoài vài ngày!

Ta lập tức chạy như bay về viện, bảo Tứ Nguyệt nhanh chóng chuẩn bị đồ.

Ta còn mang theo ít bạc.

Bà v. ú Triệu vừa dặn dò không được chạy lung tung, phải theo sát Tam gia, vừa chỉ huy người hầu thu xếp hành lý chất đầy cả rương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!