Chương 5: (Vô Đề)

◇09

A huynh là khách, nên Cố Thừa Ngôn đích thân tiếp đãi.

Hắn không uống rượu, nhưng vẫn rót cho A huynh, còn hỏi huynh ấy đi qua những nơi nào khi vận chuyển hàng.

A huynh nói đến đâu, hắn đều có thể tiếp lời — thậm chí có lúc còn biết rõ hơn cả A huynh.

"Bây giờ huynh vẫn làm nghề vận chuyển à?" Cố Thừa Ngôn hỏi.

"Ừ, so với đi săn thì dễ kiếm tiền hơn. Lần này đến kinh thành là định mang chút hàng về, xem có thể bán được không. Nếu chuyện làm ăn thuận lợi, ta tính sẽ làm thêm vài chuyến nữa. Khi gom được đủ tiền, sẽ dắt cả nhà chuyển đến kinh thành."

Nhưng mà kinh thành lớn, muốn sống cũng không dễ.

"Trong nhà là nam hay nữ?" Cố Thừa Ngôn lại hỏi.

"Là thằng nhóc ranh. Biết ta sắp vào kinh thành, nó nháo đòi theo tìm cô cô nó."

Nghe a huynh nói vậy, trong lòng ta vừa mừng vừa nhớ, vội vàng gắp thức ăn cho a huynh và Cố Thừa Ngôn.

"Chuyển đến kinh thành cũng tốt. Ta có một căn nhà trống, có thể cho cả nhà các người ở. Nhi tử của huynh nếu muốn học hành, ta có thể giới thiệu thầy giỏi."

A huynh cầm ly rượu mà tay khẽ run.

Một ít rượu đổ ra bàn, a huynh cuống cuồng lấy tay áo lau đi: "Muội phu, cái này… cái này sao dám nhận…"

"Sao lại không được? Căn nhà đó ta định sang tên cho Du Vãn trong mấy ngày tới. Huynh là a huynh của nàng, ở nhà muội muội thì có gì không phải? Chất tử của nàng cũng là của ta. Giúp nó tìm thầy, chẳng phải là chuyện nhỏ sao?"

"Nhưng… nhưng…" A huynh lắp bắp, không nói nên lời.

Ta thì cười híp mắt, nhanh miệng cảm ơn: "Cảm ơn Tam gia, Tam gia thật tốt!"

Rồi lại vội gắp thêm thức ăn, múc canh cho hắn.

Ta thề, sau này nhất định sẽ đối xử thật tốt với hắn, ngày ngày cầu ông trời cho hắn sống thật lâu, sống đến trăm tuổi.

Cố Thừa Ngôn bật cười: "Du Vãn cũng ăn đi, a huynh cứ thoải mái dùng bữa."

Lúc A huynh chuẩn bị rời đi, bước chân như nhẹ bay.

Huynh ấy nhỏ giọng dặn ta: "Phải sống thật tốt với muội phu, đừng vì hắn sức khỏe không tốt mà chê bai. Hắn thật lòng đối tốt với muội, mới là điều quan trọng nhất."

Ta gật đầu thật mạnh.

Ta nhất định sẽ sống tốt với Cố Thừa Ngôn. Sẽ không phụ lòng hắn.

"A huynh, cây trà huynh tặng muội chăm sóc rất tốt. Sang năm hoa sẽ nở, đến lúc đó nhất định phải dẫn bà vú, tẩu tẩu, cả Đại Oa đến xem. Nếu giống quý như lời người ta nói, ta sẽ bán hoa, lấy tiền mua bút mực cho Đại Oa học chữ."

"Được!"

A huynh đi rồi, ta nghĩ mình phải cảm ơn Cố Thừa Ngôn thật tử tế, liền hỏi hắn có việc gì cần ta làm không.

Ví dụ như mấy chậu cúc sắp tàn ngoài vườn của hắn, có thể giao ta chăm. Ta sẽ cắt tỉa, bón phân, đảm bảo sang năm hoa sẽ nở to và đẹp hơn năm nay.

"Vậy phiền Du Vãn rồi."

"Tam gia khách sáo rồi. Việc nhỏ thế này chẳng đáng gì. Tam gia cho ta một con đường sống mới, ân tình đó lớn như trời. Lại còn để ta gặp lại A huynh, vì ta mà lo nghĩ sau này. Ta cũng muốn làm gì đó cho Tam gia."

Ta không phải người vô tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!