Chương 4: (Vô Đề)

◇07

Lần đầu ta gặp Nhị thẩm, bà vốn chỉ đến thay mặt Vương phu nhân, tìm cớ ứng phó qua loa.

Nói gì mà thân thể không được khỏe… Ta chỉ khẽ cười, ngoan ngoãn nhìn bà.

"…"

Nhị thẩm nhìn ta một lúc, rồi thở dài: "Gả đi rồi, là tốt."

Phải, gả đi rồi là tốt.

Cố tam công tử từng nói sẽ dạy ta đọc sách, học chữ. Dù đến cuối cùng có không qua khỏi, cũng sẽ lo cho ta đường lui yên ổn.

Sau khi gả đi, ta không còn là người Vương gia, không còn liên quan gì đến Vương phủ nữa.

Của hồi môn của ta không nhiều, nhưng với một người chưa từng biết sự đời như ta, vậy là đã đủ.

Nhị thẩm lật xem danh sách của hồi môn, rồi lại im lặng thật lâu.

"Nhị thẩm, có điều gì không ổn sao?"

"Là… mẫu thân ngươi…"

Ta không biết chữ, cũng chẳng hiểu mấy con số trong đó.

"Dù sao sau này ngươi cũng sẽ biết, ta không giấu ngươi. Ngoài những gì Cố gia đưa sính lễ để ngươi chuẩn bị, những thứ còn lại đều là đồ tùy tiện, giá rẻ."

"Không sao đâu. Phu nhân cũng từng nói rồi, sau khi ta gả đi, sẽ không liên quan gì nữa. Chuyện bánh bao thịt đánh chó ấy mà, chẳng ai muốn làm cả."

"…"

Bà ta năm xưa không ra tay bóp c.h.ế. t ta lúc mới sinh, đã là trời cao mở lòng rồi. Sau này chỉ là người qua đường, cần gì phải mang theo oán hận làm chi?

Của hồi môn lần này còn bao gồm vài nha hoàn, nhưng đều là người mới mua, chưa được dạy dỗ gì nhiều, càng không hiểu quy củ.

Nhị thẩm mặt sa sầm lại: "Du Vãn, để ta dẫn ngươi xem qua phòng hồi môn."

"Nhị thẩm, ta không có thôn trang, cũng không có cửa hàng, tiền bạc trong tay cũng chẳng nhiều, không thể nuôi nhiều người. Mấy người kia, phu nhân cũng không giao giấy bán thân cho ta, sau khi ta gả đến Cố gia, họ sẽ bị đưa trở lại."

"Nhị thẩm, ta chỉ lưu luyến nhất là Tứ Nguyệt. Nếu người có thể giúp ta xin được giấy bán thân của nàng, ta nhất định khắc ghi đại ân đại đức."

Nhị thẩm đã giúp ta lấy được giấy bán thân của Tứ Nguyệt, còn đưa thêm bốn nha hoàn và hai bà tử nữa.

Ngày xuất giá, của hồi môn ta không nhiều, các tỷ muội trong nhà cũng đứng cách ta rất xa. Vương phu nhân không cho ta thôn trang, cửa hàng hay bạc áp rương.

Vương lão gia và hai vị công tử nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Ta không gọi họ, cũng chẳng mong họ gọi ta.

Chỉ có Nhị thẩm lén đưa ta một tờ ngân phiếu ngàn lượng, bảo ta giữ lấy phòng khi khẩn cấp.

Ngày xuất giá, chẳng có huynh trưởng cõng ta ra cửa.

Cố Thừa Ngôn đích thân đến đón tân nương, nhưng vì chân không tiện, cũng không thể cõng ta.

Ta được miễn phần lễ "phụ huấn, mẫu huấn".

Lúc bái biệt phụ mẫu, họ chỉ nói vài câu khô khốc rồi để ta lên đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!