Chương 3: (Vô Đề)

◇05

Cố tam công tử không trả lời câu hỏi của ta.

Ngược lại, hắn hỏi: "Vậy còn cô nương? Nhìn ta hiện tại thế này, cô nương có bằng lòng gả cho ta không?"

Ta nghiêm túc suy nghĩ thật lâu rồi hỏi lại: "Nếu lấy ngươi rồi, ta có thể ra ngoài không?

Ngươi sẽ dạy ta đọc sách, học chữ chứ? Ngươi có đánh người không? Ngươi có thể để bà v. ú và a huynh cùng chúng ta sống chung không?"

Cố tam công tử bật cười.

Hắn nói: "Cô nương cũng biết, chân ta không tiện, ngự y từng nói nếu không tìm được thuốc giải độc, có khi không sống được bao lâu."

Ta lắc đầu.

Những chuyện đó, ta thật sự không hiểu.

"Không ai nói với cô nương sao?"

"Từ lúc bị đón về, ta chỉ mới gặp mẫu thân một lần. Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân. Còn lại, ta ở Đồng Uyển với vài tỷ muội."

Cố tam công tử trầm mặc.

Hắn nghiêng người, từ chiếc túi treo trên xe lăn lấy ra một hộp sứ nhỏ, đưa cho ta.

"Đây là thuốc tiêu sưng giảm đau. Ta từng dùng, nếu cô không chê, thì cho cô đấy."

Dĩ nhiên ta sẽ không chê.

Bàn tay ta đau rát, khó chịu vô cùng.

Ta lập tức nhận lấy, nở nụ cười thật tươi: "Tam công tử, cảm ơn ngươi."

"Chuyện nhỏ thôi, nhị cô nương không cần khách sáo."

Cố tam công tử nhìn ta, ánh mắt sâu lắng khiến mặt ta đỏ lên. Hắn như đang suy nghĩ điều gì, trầm tư, như thể phải đưa ra một quyết định hệ trọng.

Một lúc lâu sau, hắn nói: "Nhị cô nương, lần này ta tới gặp cô nương quả thật là để bàn chuyện hôn sự. Nếu cô nương không muốn gả, ta sẽ xin với trưởng bối, từ hôn cũng không sao."

Ta siết chặt chiếc hộp sứ trong tay: "Tam công tử, ta không thể từ chối được. Năm ta bốn tuổi bị đưa đi, mười năm nay chẳng ai đoái hoài. Giờ đón ta về, chỉ để gả cho ngươi. Phụ mẫu sẽ không cho phép ta từ chối. Nếu giờ ngươi từ chối ta, có khi ta bị đưa về quê, sống c.h.ế. t mặc kệ, hoặc bị gả bừa…"

Mà "gả bừa" có khi còn là lựa chọn tốt.

Nếu bị gả làm thiếp cho lão già nào đó, thì đúng là rơi vào hố lửa, ổ sói, hang cọp.

"Vậy cô nương cam tâm ư?"

"Không cam tâm thì sao chứ? Tay không địch nổi chân, trở về chỉ có một mình ta, bên người là hai nha hoàn và một bà tử, khế bán thân không nằm trong tay ta. Nói trắng ra, ta chẳng khác gì một món đồ. Ta ở nông thôn không biết một chữ. Đích tỷ cố tình gây khó dễ, bắt ta đọc Tam Tự Kinh, ta chưa từng học, sao có thể đọc được? Nàng chẳng cần lý do, liền đánh ta.

Đêm qua ta bị sốt cao, mê man cả đêm. Tứ Nguyệt ra ngoài tìm đại phu cũng không mời được. Hôm nay, không một ai hỏi ta đã đỡ chưa. Áo mặc không vừa người, rộng thùng thình.

Trâm cài nhìn thì đẹp nhưng đã phai màu.

Mười năm nay chẳng ai quan tâm ta, giờ đón về chỉ để ta thành thân. Không ai hỏi ta có bằng lòng hay không. Ta không phản kháng, là bởi vì còn mang ơn sinh dưỡng.

Gả đi rồi, ta có thể sẽ không bao giờ quay lại.

Tam công tử, nếu ngươi không có người trong lòng, vậy thì hãy chọn ta. Ta ăn không nhiều, mặc cũng không cầu kỳ, không có tính khí tiểu thư. Tuy ta không biết đàn, vẽ, làm thơ, nhưng ta biết trồng hoa. Hoa cỏ qua tay ta, đều sống tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!