Chương 2: (Vô Đề)

◇03

Về nhà chưa đầy nửa tháng, Tứ Nguyệt đã thay ta lĩnh được năm lượng bạc tiền lương.

Ta ôm bạc cười rạng rỡ trong lòng.

Nếu ta ăn mặc tằn tiện, một năm có thể tiết kiệm được khoảng sáu mươi lượng, vậy là có thể mua được vài mẫu ruộng nhỏ ở nông thôn, sửa sang lại nhà cửa.

Tới lúc đó tìm cách nhờ người thân mang đi giúp a huynh đặt mua trước, phòng một ngày nào đó ta không nơi nương tựa, thì vẫn còn có một nơi dung thân tránh khỏi cảnh phiêu bạt không nhà, không cửa, chẳng biết về đâu.

Tứ Nguyệt bảo ta lấy ra một hai lượng để thưởng cho đám hạ nhân.

"?"

Ta nhìn nàng, nàng lặng lẽ chờ đợi.

"Là thưởng cho các ngươi sao?"

Tứ Nguyệt lắc đầu: "Không phải cho bọn nô tỳ, mà là cho những người ngoài Đồng Uyển. Như người trong phòng bếp, nhà kho, phòng kế toán, những người bên cạnh phu nhân…"

Tứ Nguyệt vừa nói, vừa nhìn ta với ánh mắt đầy thương hại.

Ta hiểu vì sao nàng lại như vậy.

Ta không được sủng ái, đương nhiên phải dè dặt khéo léo, nếu không cơm sẽ bị ăn bớt, nước ấm cũng không đến lượt, hoặc là chẳng có luôn, đồ cấp hàng tháng có khi không được phát, hoặc là bị đổi thành đồ hỏng.

Những kẻ ở nơi này luôn trọng kẻ sang, khinh kẻ hèn. Ta không đủ thế lực để đắc tội họ.

Chỉ có thể cắn răng đau lòng lấy ra một hai lượng đưa cho Tứ Nguyệt.

Tứ Nguyệt cầm bạc đi ra ngoài.

Còn một tiểu nha hoàn khác, hiếm khi đến gặp ta, nàng đi đâu làm gì ta cũng chẳng quan tâm.

Bà tử họ Hoàng, ngoài việc làm việc, thì chưa từng trò chuyện gì với ta.

Người duy nhất ta có thể dựa vào chỉ có Tứ Nguyệt. Nàng rất tháo vát. Tay nghề may vá tốt, việc vặt trong sinh hoạt cũng được nàng lo chu toàn. Cơm ba bữa chưa từng thiếu, trái cây, bánh ngọt có thì ta ăn, không có cũng chẳng đòi hỏi.

Chỉ là… quá đỗi buồn tẻ.

Ở quê ta còn có thể trồng hoa trồng cỏ trong sân, đến phủ Vương gia rồi, cái gì cũng không được làm.

Ta từng nghĩ sẽ làm quen với các tỷ muội, nhưng mỗi khi thấy ta, họ lại vội tránh đi, thậm chí đóng cửa phòng ngay trước mặt ta.

Ta hiểu, họ khinh thường ta, cũng sợ ta "khắc người".

Ta biết mình không được ai ưa thích, vì vậy cũng không ra khỏi cửa. Mỗi ngày chỉ ngồi nhìn cây trà, trò chuyện với nó, lau lá cho nó, nhìn nó ngày càng tươi tốt, cành lá xanh mượt, ta lại thấy vui.

Một hôm, Đan Họa dẫn người tới, mang theo y phục, trang sức.

Ta biết ngay, phụ mẫu gọi ta về là có chuyện cần dùng đến ta.

"Phu nhân dạo này bận, nên nhất thời quên mất tiểu thư…"

Đan Họa nói rất nhiều, ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu, biểu thị mình đã hiểu.

"… Ngày mai tiểu thư dậy sớm một chút, trang điểm chỉnh tề, đến lúc đó nô tỳ lại tới đón ngài."

"Ừm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!