Chương 11: (Vô Đề)

◇22

Trước kia, hắn vẫn luôn để tâm.

Để tâm đến sự thay đổi của phụ mẫu và huynh trưởng, từ lúc bắt đầu đau lòng, đến lúc c.h.ế. t lặng, rồi sau cùng là từ bỏ.

Khó trách hắn lại muốn cùng ta phiêu bạt, đồng ý cưới ta. Hắn cứu ta, cũng là đang cứu chính mình.

Ta ôm chặt lấy eo hắn, nức nở nói: "Tam gia, ta mãi mãi sẽ ở bên chàng."

"Đừng khóc."

"Ta không khóc."

"Ừ, Du Vãn của ta không khóc."

Cố Thừa Ngôn nhẹ nhàng vỗ vai ta, an ủi. Ta hít hít mũi, dụi dụi vào áo hắn, rồi mới kìm được nước mắt.

"Tam gia, chúng ta trở về đọc sách tiếp đi. Chuyện không vui thì đừng nghĩ tới nữa. Những kẻ mù mắt đó, sẽ có một ngày, tam gia của chúng ta nhất định sẽ lại vang danh thiên hạ, vẻ vang quay về, đập tan mặt mũi bọn họ."

"Du Vãn có chí khí tốt."

Cố phu nhân xử lý chuyện này ra sao?

Bà cho vàng bạc, châu báu, cửa hàng, khế đất, khế ước, ngay trước mặt người Cố gia.

"Chỉ vì tranh đoạt đồ vật mà nháo đến mức này, ta vốn tưởng tức phụ hẳn đã sớm minh bạch.

Lão đại à, con cũng chớ cho rằng mình là trưởng tử mà không được thừa hưởng phần lớn hồi môn từ thân mẫu thì ôm lòng ủy khuất. Tam đệ con vì cớ nào ra nông nỗi này? Khi xưa nó vì cứu con mà trúng tên ám tiễn, trúng độc bị thương, đến nay vẫn chưa lành.

Làm mẫu thân, ta tự xét mình đã cố gắng cân bằng đôi bề, tuy chẳng thể hoàn toàn chính công vô tư, nhưng tuyệt chẳng thiên lệch. Con hãy tự ngẫm xem những năm qua con hành xử thế nào? Con một lòng bảo vệ thê tử, nhưng nàng ta lại làm ra những chuyện gì? Lương tâm con chẳng lẽ bị chó ăn rồi sao?"

Đại ca Cố Thừa Ngôn lúc này quỳ rạp xuống đất, liên tục tự vả, miệng không ngớt: "Mẫu thân, là nhi tử sai rồi, là nhi tử bất hiếu!"

Ta bỗng cảm thấy mọi việc thật sự nhàm chán.

Bọn họ mở miệng thì nhận sai, nhưng tâm thì chẳng đổi thay.

Cố phu nhân mỗi lần đều như vậy — giận dữ rồi lại xoa dịu. Còn Cố Thừa Ngôn, hắn đâu phải tiểu hài tử, sao có thể vì một tiếng trách mắng của phụ mẫu mà lập tức tha thứ?

Hắn là người đã trưởng thành rồi.

Cố phu nhân muốn gì, ta không nhìn ra nhưng hắn chắc chắn hiểu. Huống chi Cố lão gia từ đầu đến cuối không mở miệng.

Họ tự nhận là thương yêu nhi tử nhỏ, nhưng lại tiếc không muốn buông bỏ trưởng tử – người sẽ gánh vác gia tộc sau này – và cả đại tẩu ngốc nghếch ấy.

Muốn cả hai.

Vì thế Cố Thừa Ngôn chỉ nắm tay ta, lặng lẽ rời đi. Mặc kệ họ đánh mắng ra sao, hắn không muốn quản nữa.

"Mẫu thân cho mấy thứ kia, chúng ta có lấy không?"

"Lấy chứ, sao lại không. Cầm lấy để sau này ra ngoài sống sung sướng, không phải tiết kiệm kham khổ. Chúng ta không cần, người khác sẽ hưởng."

Ta gật đầu mạnh: "Ta cũng nghĩ thế."

Sáng sớm mười sáu tháng tám, chúng ta thu dọn xong hành lý, lễ phép đến từ biệt phụ mẫu.

Cố phu nhân mắt sưng đỏ. Cố lão gia trông cũng tiều tụy, rõ ràng đêm qua không ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!