Chương 1: (Vô Đề)

◇01

Ở thôn trang mười năm, ta đã sớm không còn nhớ rõ dung nhan phụ mẫu.

Bà v. ú thường nói ta là đích thứ nữ của Vương gia, vốn dĩ nên được sống trong vinh hoa phú quý, chỉ tại cái tên thầy bói c.h.ế. t tiệt kia.

Mỗi lần nhắc đến, bà đều đỏ mắt mắng một hồi nhưng lại sợ làm hư ta, thành ra lời qua tiếng lại chỉ là mấy câu như "chết tiệt", "lòng lang dạ sói", "bụng dạ xấu xa".

Ta rúc bên người bà vừa mỉm cười ngẩng đầu nhìn trời cao, vừa đếm đầu ngón tay tính xem còn mấy ngày nữa a huynh sẽ trở về.

Chắc lần này huynh ấy sẽ mang về thứ gì đó mới lạ thú vị cho ta.

Thôn trang này cách kinh thành xa xôi ngàn dặm, khi ta được đưa tới phải ngồi xe ngựa suốt mấy ngày trời. 

Vừa tới nơi, đã có mấy bà tử mặt mày hung dữ canh giữ bảo rằng phải tuân theo mệnh lệnh của lão gia và phu nhân không cho ta bước chân ra ngoài.

Thế là ta bị giam cầm trong khu nhà này tròn mười năm.

Ta không biết chữ, không biết đọc sách  làm thơ, lại càng không biết đánh đàn múa hát, chuyện bếp núc cũng chẳng rành.

Thế nhưng bà v. ú vẫn luôn khen ta ngoan ngoãn, bảo ta như hoa quý trời ban.

Là nữ nhi tốt nhất trên đời này.

A huynh cũng nói ta là muội muội tốt nhất thế gian.

A huynh là nhi tử của bà vú, năm đó cũng cùng ta tới nơi đây.

Không giống như ta bị ràng buộc đủ điều, a huynh thì chẳng ai quản thúc.

A huynh từng theo thợ săn trong thôn vào núi, học được bao bản lĩnh, nay đã có thê tử và con sống an nhàn nơi đây.

Tẩu tử chính là nữ nhi của sư phụ a huynh, hai người tình cảm mặn nồng.

"Bà vú, a huynh sắp trở về rồi nhỉ?"

"Lần này đi cũng hơn tháng chắc là sắp về rồi."

Ta nhìn lên bầu trời xanh thẳm, vốn dĩ nên vô biên vô tận nhưng bị giam trong nơi chật hẹp này, trời cao kia dường như cũng nhỏ lại.

Ta nhớ đến lời kể của a huynh về sông dài nước rộng, rừng rậm núi non, đường phố đông đúc, chợ phiên náo nhiệt, lễ hội tưng bừng, đủ loại mỹ thực, vật quý hiếm lạ…

Mười năm.

Phụ mẫu chưa từng cho gọi ta về, cũng chẳng một lần ghé qua thăm.

Mọi chi tiêu ăn mặc đều dựa vào sản vật ở thôn trang.

Tuy chẳng phải cao lương mỹ vị, gấm vóc lụa là nhưng cũng không đến nỗi đói lạnh.

Thuở nhỏ chẳng hiểu "khắc phụ khắc mẫu" là gì. Lớn hơn chút, nghe mấy bà tử xì xào gọi ta là sao chổi, tránh xa kẻo rước họa, ta mới dần hiểu.

Người đời ai chẳng xu lợi tị hại.

Người thân rời bỏ khiến lòng ta buồn lắm, nhưng dường như cũng không quá đau khổ.

Vì ta còn có bà vú, có a huynh.

Lần này a huynh mang về không ít thứ lạ mắt, trong đó có một chậu hoa trà héo tàn, nghe bảo gọi là "Mười Tám Học Sĩ".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!