Chương 111: Phiên ngoại: Tạp dề gấu con

Là một bên trong cuộc đánh đố, Tiêu Hòa hoàn toàn quên béng mất hắn đã từng ảo tưởng về việc vợ mình lõa thể mặc tạp dề trong phòng bếp như thế nào.

Nhưng mà hắn quên, không có nghĩa là đối phương cũng sẽ quên.

Cho nên, hôm nay lúc lái xe đi ngang qua khu phố mua sắm ở chợ trung tâm, Viêm Chuyên liền quẹo vào dạo một vòng, khi ra trên tay xách thêm một túi quà.

Lúc về đến nhà, Tiêu Hòa đang tỉa tót cành lá cho cây cối trong hoa viên, vừa tỉa vừa ăn vụng.

Trung tuần tháng mười (từ ngày 11 đến ngày 20), đã có rất nhiều quả chín, có điều còn chưa tới lúc có thể ăn hoàn toàn. Ngày hôm qua y thấy Tiêu tiểu nhân thèm ăn nên mới hái một quả chín mọng cho hắn đỡ thèm.

Không ngờ tên kia lại ăn đến nghiện, buổi tối trộm chạy vào hoa viên ăn vụng thêm hai quả nữa. Lá gan của hắn cũng lớn, không biết giống cây gì mà còn ăn bậy.

Hôm nay lại còn lấy cớ tỉa tót mà thừa dịp y không có nhà thỏa mãn cái bụng mình.

Hừ, cứ ăn đi, con mèo tham lam, đợi lát nữa ta coi ngươi khóc ra sao!

Tiêu Hòa vừa nhìn thấy Tiểu Viêm trở về lập tức chấm dứt việc ăn vụng.

Tiểu Viêm đã nói qua với hắn rất nhiều lần, trái cây trong vườn tuy rằng có thể ăn, nhưng tuyệt đối không được động vào lúc y đi vắng.

Nói thật, hắn cũng chả thèm để câu cảnh cáo này trong lòng. Theo suy nghĩ của hắn, Tiểu Viêm chỉ thuần túy là hộ thực mà thôi.

Có một hai quả, ăn thì đã sao?

Ưm, cũng không biết đây là giống trái cây gì, ăn còn ngon hơn hoa quả bình thường.

Tiểu Viêm nhà hắn đúng là rất thần kỳ. Cũng không biết khiêng đống cây cối hoa quả này từ đâu về, hơn nữa gần nửa năm qua dường như cực kỳ nhiệt tình với việc mang mấy thứ hiếm lạ cổ quái gì đó về cho bọn họ ăn.

Lần trước hương vị của khoai lang dại với Tạng Hương trư cũng không tệ. Tiêu Hòa nhịn không được hồi tưởng lại mùi vị mà chép chép miệng.

"Về rồi à?"

"Ừ."

"Sao hôm nay về sớm vậy?"

"A Phúc mang đám Tiểu Hổ đi xuyến môn sao?" (Xuyến môn: đi chúc tết vào tân niên hoặc tới nhà bạn bè, họ hàng thân thích chơi và nói chuyện)

"Xuyến môn?" Tiêu Hòa cười, mỗi lần nghe thấy Tiểu Viêm nói mấy câu tục ngữ dạng này đều rất thích, "Ừm, ăn xong rồi mới đi. Tha cả nhà theo, bốn đứa cùng đi. A Phúc không chịu tới chỗ cha mẹ nó một mình, đòi mang theo Tiểu Hổ. Mân Côi chỉ là do tò mò, Tiêm Đầu muốn vô giúp vui. Bốn đứa này cùng tới không biết vợ chồng Lý Trí Vân ứng phó ra sao đây."

"Đi."

"Đi đâu?" Tiêu Hòa tùy tiện đặt cái kéo lên trên bàn trong hoa viên.

"Tới phòng bếp, nấu cơm."

"Liệu có sớm quá không? Còn chưa tới ba giờ." Tiêu Hòa vươn tay ra quạt quạt, hôm nay có vẻ hơi hơi nóng.

"Không sớm đâu." Chỉ là muốn kịp trước khi bọn nhỏ về mà thôi.

"Theo Tiểu Viêm vào trong phòng, Tiêu Hòa vừa đi vừa nói: "Đúng rồi, sáng hôm nay Chu Phóng gọi điện thoại tới bảo vụ án kia đã được phá."

Viêm Chuyên nhíu nhíu mày, người kia lại điện thoại tới? Có lẽ y hẳn là nên trực tiếp nói cho tên cảnh sát này, Tiêu tiểu nhân là vợ của y, y là hùng tính của hắn? Ừm, cứ làm như vậy đi. Dài dòng không phải là thói quen tốt.

"Nói là chuyện này do chồng trước của người bị hại cùng với tình nhân của hắn ta gây ra. Theo lời khai của người phụ nữ kia, cô ta đã qua lại với chồng người bị hại trước cả khi hai người ly hôn. Sau khi người bị hại biết chuyện này mới dự định ly hôn với chồng, ai ngờ lại trúng tám trăm vạn, càng không ngờ là bởi vì quá khẩn trương nên lúc ngủ nói mớ, khai sạch ra.

Sau đó… Chồng cô ta đương nhiên không muốn ly hôn, nếu muốn ly hôn thì phải chia cho hắn một nửa số tiền."

Viêm Chuyên lơ đãng nghe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!