Sau khi chào tạm biệt nhau, mỗi người đều ôm lấy yêu thú của mình trở về trúc ốc.
Trên vai Sở Chước có một con yêu thú đang ngồi xổm, trong tay lại ôm một con rùa đen nhỏ, nàng cũng không hề cảm thấy nặng nề. Ba năm trôi qua, hai đồng chí này vẫn chưa lớn lên được bao nhiêu, đây cũng là một trong những điểm hạn chế của yêu thú cấp cao
- cấp càng cao thì kỳ ấu sinh càng dài, nhược điểm cũng càng nhiều.
Vì thế, chúng nó phải vô cùng cẩn thận, nếu có thể sống qua kỳ ấu sinh, an toàn trưởng thành thì chắc chắn sẽ trở nên cực kì lợi hại, thậm chí võ giả cùng cấp cũng không phải đối thủ của chúng nó.
Sở Chước nhớ lại những sự tình ở kiếp trước, phát hiện ra chính bản thân cũng không biết chúng nó lớn lên từ khi nào. Bởi vì đột nhiên chúng nó liền trưởng thành, chờ nàng lấy lại tinh thần, chúng nó đã biến trở lại, tiếp tục lười biếng, tiếp tục nhào vào trong lồng ngực nàng làm nũng.
Mang theo hai con yêu thú, Sở Chước mới vừa bước vào trúc ốc đã thấy một nữ võ giả đứng chờ.
"Thập Bát tiểu thư." Nữ võ giả tiến lên hành lễ với Sở Chước.
Sở Chước nhận ra nữ võ giả này là một trong những hô vệ thân cận của tộc trưởng Sở Nguyên Hạo, vì vậy nàng liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Tộc trưởng thỉnh ngài tới Lệ Thủy Hiên một chuyến."
Lệ Thủy Hiên xưa nay là nơi tiếp khách của Sở gia, nghe nàng ta nói như vậy, Sở Chước rốt cuộc cũng nhớ tới một việc, liền nói: "Đi thôi."
Nữ võ giả thấy nàng thế nhưng không hỏi gì thêm, trong lòng có chút kinh ngạc, trên mặt lại chưa biểu lộ mảy may, đi theo Sở Chước rời khỏi Tử Trúc Lâm, hướng về phía Lệ Thủy Hiên.
Tử Trúc Lâm ở rất xa Lệ Thủy Hiên, cho dù tốc độ của người tu luyện có nhanh đi chăng nữa, đi tới Lệ Thủy Hiên vẫn mất một khoảng thời gian.
Lưc Sở Chước mang theo hai con yêu thú đi vào phòng khách của Lệ Thủy Hiên, nhìn thấy vị nam tử trung niên đang ngồi trên ghế, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Từ sau khi nàng trọng sinh, ngoại trừ tốc độ tu luyện nhanh hơn so với đời trước, những chuyện khác đa phần đều không có gì thay đổi.
Thật ra Sở Chước không phải không muốn thay đổi, mà là đại lục Tấn Thiên đối với nàng mà nói, độ nguy hiểm cũng không lớn, hoàn cảnh an toàn khó được này vừa lúc thích hợp để nàng mài giũa võ kỹ cùng với thân thể. Sở Chước hy vọng trong tương lai khi bản thân đối diện với nguy hiểm, sẽ có đủ thực lực để đối mặt, không đến mức giống như đời trước
- một đường nghiêng ngả lảo đảo, ăn không ít đau khổ mới rút ra được kinh nghiệm.
Sở Chước sắc mặt trầm tĩnh, sau khi tiến vào liền hành lễ với Sở Nguyên Hạo.
"Tộc trưởng, ngài tìm ta?"
Sở Nguyên Hạo nhìn nàng nói: "Tiểu Thập Bát, vị này chính là phong chủ Phù Thiên Phong của Tẩy Kiếm Tông
- Chiêm Hòa Trạch."
Sở Chước liền hành lễ với Chiêm Hòa Trạch, là vãn bối, tu vi thấp hơn đối phương, lễ ắt không thể thiếu, đây cũng là sự tôn trọng của võ giả cấp thấp đối với võ giả cấp cao.
Chờ Sở Chước hành lễ xong, Sở Nguyên Hạo tiếp tục nói: "Lần này hắn tới Sở gia là muốn mượn Uyên Đồ Huyền Quy của ngươi. Không biết ngươi có bằng lòng hay không?"
Chiêm Hòa Trạch ngồi bên cạnh cũng nói thêm vài câu: "Sở cô nương, tại hạ có việc cần một yêu thú hệ thủy cấp mười hỗ trợ. Nghe nói Sở cô nương khế ước được một con nên tại hạ mới mặt dày tới đây tìm Sở tộc trưởng hỏi mượn Uyên Đồ Huyền Quy của ngươi. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ trả cho ngươi thù lao tương ứng, hơn nữa sẽ bảo hộ sự an toàn cho yêu thú, được chứ?"
Sở Chước vẫn chưa trả lời, chỉ hỏi: "Không biết Chiêm tiền bối mượn Huyền Uyên để làm gì? Liệu có nguy hiểm hay không?"
Hình tượng chủ nhân quan tâm đến yêu thú của mình như vậy khiến hai người đều không có hoài nghi, Chiêm Hòa Trạch nói: "Nơi ta đến tạm thời không thể nói cho ngươi để tránh tin tức bị lộ ra ngoài. Nhưng ta có thể bảo đảm một việc, chỉ cần không bước vào bên trong thì sẽ không có nguy hiểm."
Sở Chước lại dò hỏi thêm vài câu, Chiêm Hòa Trạch vô cùng ôn hòa trả lời, vẫn chưa bởi vì nàng chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi mà coi khinh nàng.
Trên thực tế, thời điểm Chiêm Hòa Trạch nhìn thấy Sở Chước, trong thâm tâm có đôi chút kinh ngạc.
Tiểu cô nương này lớn lên vô cùng xinh đẹp, tuổi còn nhỏ đã không tầm thường, chỉ tiếc khí chất quá yếu đuối, có vẻ như là một nữ tử nhu nhược không chịu được khổ. Đối với người tu luyện ưa mạo hiểm mà nói, bọn họ rất ghét loại đồng bọn kéo chân sau như này, đại đa số sẽ tuyển những nữ võ giả anh dũng quả cảm.
Chẳng qua khi phát hiện tu vi của nàng đã là Ngưng Mạch Cảnh tầng bảy, Chiêm Hòa Trạch trong lòng đại chấn, liền biết tiểu cô nương này tuy rằng trông yếu đuối không chịu nổi một kích nhưng lại không hề vô dụng như vẻ bề ngoài.
Thậm chí có thể nói, nàng là một thiên tài hiếm thấy, ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút ghen tỵ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!