Chương 10: (Vô Đề)

Lúc này ở Lệ Thủy Hiên, Sở Nguyên Hạo đang tiếp đón một vị khách đến từ Ngật Khâu Sơn.

Vị khách nhân này tên là Chiêm Hòa Trạch, đến từ Tẩy Kiếm Tông của Ngật Khâu Sơn, là một võ giả Không Minh Cảnh.

Đại lục Tấn Thiên có một câu tam tông tứ tộc ngũ môn, mà Tẩy Kiếm Tông của Ngật Khâu sơn chính là một trong ba đại tông môn của đại lục, rất có uy vọng. Bọn họ nổi tiếng nhờ cách dùng kiếm, môn hạ có vô số võ giả là kiếm tu, cũng là nhân vật dẫn đầu của đại lục Tấn Thiên.

"Sở huynh đệ, nghe nói Sở gia lại có thêm một thiên tài, chúc mừng ngươi." Chiêm Hòa Trạch cười nói.

Sở Nguyên Hạo vô cùng cao hứng, làm gì có ai không mong muốn gia tộc mình có thêm mấy đệ tử xuất sắc chứ? Đó cũng chính là khung xương của một gia tộc cường thịnh. Dù trong lòng vui sướng nhưng ngoài mặt lại rụt rè nói: "Đã là chuyện của mấy năm trước, Chiêm huynh giờ mới nói thì có hơi muộn rồi. Huống chi Tẩy Kiếm Tông thiên tài xuất hiện lớp lớp, Sở gia chúng ta sao có thể so sánh được?"

Chiêm Hòa Trạch cười: "Chúng ta chỉ là một đám kiếm tu thô lỗ, thật sự không so được hài tử của Sở gia các ngươi. Yêu thú của Sở gia Lăng Dương chẳng phải cũng nổi danh thiên hạ sao......"

Sau khi hai người ta khen ngươi một câu, ngươi khen ta một câu, bấy giờ Chiêm Hòa Trạch mới nói ra mục đích của chuyến đi lần này.

"Nghe nói ba năm trước đây Sở gia có một tiểu cô nương khế ước được yêu thú hệ thủy cấp mười?" Chiêm Hòa Trạch hỏi.

Sở Nguyên Hạo lập tức hiểu rõ ý đồ của hắn, trên mặt không biểu lộ sắc thái gì, chỉ cười nói: "Đúng là có chuyện này, mấy vị trưởng lão còn vì thế mà xuất quan. Chẳng qua chắc ngươi cũng biết, yêu thú mà Sở gia chúng ta khế ước đều là ấu tể, sẽ trưởng thành cùng với chủ nhân. Yêu thú cấp càng cao thì kỳ trưởng thành càng dài, chờ đến lúc bọn chúng có thể sóng vai chiến đấu cùng với chủ nhân thì không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi."

Cho nên trước khi yêu thú trưởng thành, đệ tử Sở gia đều là tự mình phấn đấu.

Chiêm Hòa Trạch sao lại nghe không ra ý tứ của ông, nghiêm mặt nói: "Đúng đúng, yêu thú cấp cao trưởng thành thật không dễ dàng, bằng không cũng sẽ không khế ước với nhân loại, còn không phải vì có thể mau chóng trưởng thành sao? Sở huynh đệ, hôm nay ta tới đây xác thật có một việc yêu cầu muốn nhờ Sở gia trợ giúp."

Sở Nguyên Hạo lập tức trở nên nghiêm túc, thể hiện bản thân đang chăm chú lắng nghe.

Mặc kệ mục đích của Chiêm Hòa Trạch là gì, Tẩy Kiếm Tông cùng Sở gia xưa nay giao hảo, nếu nằm trong phạm vi có thể làm được thì tất nhiên sẽ giúp đỡ.

Trong lúc hai người nói chuyện, chung quanh bày ra cấm chế cách âm, người hầu cách đó không xa chỉ có thể nhìn thấy miệng hai người cử động, lại không nghe được bọn họ đang nói gì.

Một con yêu thú màu đen ngồi trên xà nhà, đôi mắt hai màu nhìn xuống phía dưới, nghe hết kế hoạch của bọn họ

- không lọt một chữ!

Mãi đến lúc hai người nói được không sai biệt lắm, nó mới duỗi eo, lặng yên không một tiếng động rời đi.

***

Yêu thú màu đen xuyên qua các mái hiên, võ giả tuần tra còn chưa thấy rõ, nó đã như một cơn gió bay vụt qua.

Rất nhanh, yêu thú đã phi tới Tử Trúc Lâm.

Vươn móng vuốt xé ra một cái lỗ ở kết giới, nó ngay lập tức chui vào bên trong.

Mới vừa bước vào, đập ngay vào mắt là cảnh một đám yêu thú đang kéo bè kéo lũ đánh nhau, lông tóc bay loạn. Trên bầu trời còn có mấy yêu thú thuộc lớp chim đang thét dài từng tiếng, nghe vào tai người thì là đàn điểu loạn minh, nhưng nghe vào tai yêu thú thì lại là đang trợ uy cho bọn chúng tiếp tục lao vào đánh nhau.

Vẫn là Liệp Đông có năng lực điều tra tốt nhất, phát hiện yêu thú trở về, lập tức cạc cạc kêu lên: [ Quá tổn thọ, lão đại đã trở lại! ]

Các yêu thú nãy còn đang đánh nhau lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, một thân vết thương nhìn yêu thú uyển chuyển nhẹ nhàng đứng trên thân cây trúc kia.

Đôi dị đồng nhìn chằm chằm chúng nó, không nói một câu.

Một đám tiểu yêu thú lo sợ bất an, cho rằng lão đại tức giận, run run rẩy rẩy suy nghĩ nên làm thế nào để tránh được một kiếp, lão đại đánh đau cực kì đó T^T. Cho nên, bọn chúng vội vàng đẩy ra một kẻ chết thay, để cho lão đại đánh nguôi giận.

Cuối cùng, chín cấp Băng Mục Sư đang ngồi xổm một bên xem náo nhiệt không biết bị con yêu thú nào đá một cái vào mông, nhanh như chớp lăn về phía trước.

Băng Mục Sư nháy mắt từ một con sư tử cao quý lãnh diễm biến thành một viên thịt cầu dính đầy lá trúc.

Nó tức giận nhảy dựng lên, gào một tiếng sư tử hống: [ Tên oắt nào dám đá mông của ta? Ra đây, ta nhất định sẽ đánh chết ngươi! ]

Một đám yêu thú đáng yêu nghiêng đầu nhìn nó, biểu tình "Ngươi nói gì bé nghe hông hiểu".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!