Ánh mắt dì xoáy thẳng vào bà nội, trong mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ, ngón tay run rẩy chỉ thẳng mặt bà mắng lớn:
"Con mụ già sống hoài không c.h.ế. t được này, nghe cô ấy khóc qua điện thoại, còn giả vờ không hiểu, rồi cúp máy ngang!"
"Hôm đó Phó Huyền Lẫm đang ở nhà tổ, bà chỉ nói mấy câu mơ hồ qua loa là xong. Nếu hôm đó có chuyện gì thật, tôi thề sẽ băm bà ra từng mảnh!"
Bà nội vẫn luôn ăn mặc chỉn chu, mặc toàn đồ cao cấp, dáng vẻ lúc nào cũng hiền lành tử tế.
Nhưng lời nói thì độc như rắn cắn.
Ngay cả nụ cười của bà cũng như được đo bằng thước, không bao giờ quá đà.
"Chó hoang ngoài đường đúng là cứ thích sủa bậy."
Bà vừa lần tràng hạt Phật vừa cười nhạt châm chọc:
"Lúc mới bước vào cửa, tôi đã nhắc trước rồi, tổ tiên nhà họ Phó từng có tục 'tẩy nữ'."
["Tẩy nữ": một hủ tục cổ hủ, mê tín từng tồn tại trong một số dòng họ/truyền thống, ngụ ý rằng con gái là không sạch sẽ, là điềm gở, cần tẩy uế, hoặc không được xem trọng như con trai.]
"Thầy phong thủy cũng nói rồi: con gái nhiều thì nhà không yên, dễ sinh tai họa đẫm máu. Đứa đầu lòng là con gái tôi còn chưa nói gì, vậy mà nó còn dám xúi Huyền Lẫm quay lưng lại với nhà chúng tôi, ép chúng tôi cam kết không được sinh thêm đứa thứ hai."
Bà hạ giọng, ngữ khí càng lạnh lẽo sâu xa:
"Anh cả của Huyền Lẫm không tin mấy chuyện đó, sinh ba đứa con gái liền… cuối cùng c.h.ế. t trong tai nạn xe."
Tôi nhìn ba một tay chống đầu, tay kia cầm thìa khuấy cà phê.
Giữa chân mày lạnh nhạt, gương mặt không hề lộ ra một tia cảm xúc.
Trước hoàn cảnh mẹ con tôi đang bị nhục nhã, ông hoàn toàn vô cảm.
"Bà già này bà điên thật rồi!"
Dì Trình nổi đóa, vừa mắng vừa vung túi lên định đánh người.
"Bà tưởng mình đẻ được ba thằng con trai thì không còn là đàn bà à?!"
Dì là vận động viên ném lao, sức khỏe khỏi bàn.
Lúc này còn xoay người theo tư thế chuyên nghiệp, khí thế hung hãn, ai cũng né không dám lại gần.
"Cũng đúng thôi! Lúc bà mang thai Phó Huyền Lẫm, chắc trong đầu bà đã không bình thường rồi, sinh xong không những không hết mà còn chuyển thành u não luôn rồi!"
Bà nội cuối cùng cũng không giữ nổi dáng vẻ ưu nhã.
Nhưng đánh lại không nổi, chỉ có thể kêu bảo vệ vào dẹp loạn.
Mẹ bước tới, đứng đối diện ba.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Mẹ cắn môi, cố nén tiếng khóc, ra dấu bằng tay, hỏi ông:
"Anh thật sự không nhớ gì về em và con sao?"
Ba nhìn mẹ bằng ánh mắt lạnh như băng, khinh miệt:
"Không thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!