Chương 2: (Vô Đề)

Sao giờ lại thành ra thế này?

Tôi muốn khóc.

Ba mẹ sắp ly hôn rồi.

Tôi muốn theo mẹ.

Bà không biết nói, sẽ dễ bị bắt nạt mất.

"Anh Huyền Lẫm!"

Tần Tô Ý cuối cùng cũng bước vào, ánh mắt chứa đầy sự đắc ý khi thấy chúng tôi khốn đốn.

Cô ta ngắm đủ rồi mới thong thả lên tiếng.

Ba chỉ khẽ "ừ" một tiếng, lãnh đạm.

Gia đình nhị bá cũng vừa đến nơi.

Cậu con trai ngỗ ngược của họ ngồi vắt vẻo trên vai người lớn, hùng hổ xông vào.

Vừa thấy chiếc bánh kem đặt trên tủ đầu giường, liền hét toáng lên:

"Con muốn ăn bánh! Con muốn ăn bánh!"

Đó là chiếc bánh ba mua cho tôi hôm qua.

Tôi sợ ông đói nên khi vào viện đã mang theo.

Nhị thiếu gia được đặt xuống đất, liền nhào tới giật bánh.

Tôi quay sang nhìn ba, ánh mắt cầu cứu.

Nhưng ông chỉ chau mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn, đưa tay bóp nhẹ giữa chân mày:

"Vậy thì cho nó ăn đi."

Tôi khoanh tay tức giận:

"Con không muốn! Ba, con ghét ba!"

Cả đám người như nghe được chuyện cười lớn nhất thế gian, đồng loạt cười ầm lên:

"Cũng chẳng ai thích con đâu!"

Tần Tô Ý dịu giọng dụ dỗ:

"Bánh này bẩn rồi. Dì dẫn cháu đi mua cái ngon hơn nhé?"

Thằng bé nhe răng cười toe, gật đầu lia lịa:

"Dạ!"

Nói rồi, nó ném mạnh cái bánh kem xuống đất, ngẩng đầu ngạo nghễ:

"Ăn đi, đồ chó rác rưởi!"

Thật ra, nhà họ Phó chưa từng công nhận sự tồn tại của tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!