Chương 14: (Vô Đề)

Nhưng em là cô gái câm nhỏ bé của tôi mà.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Tôi leo ra khỏi cửa sổ xe, rút con d.a. o nhỏ giấu sẵn, khắc một dấu thập vào đùi.

Lấy ra thiết bị định vị, ném vào trong xe.

Sau đó, chiếc xe phát nổ.

Cả chân trời đỏ rực.

Tôi không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống đất, nằm yên… chờ chết.

Pháo hoa tôi từng chuẩn bị cho Lâm Tuế Hề bắt đầu nổ rợp trời.

Tôi từng mua cho Nhiên Nhiên một cuốn sách tham khảo:  "Biểu đồ phổ He

-Rô."

Trong đó viết:

Các ngôi sao thường tiến hóa theo quy luật vật lý.

Nhưng cũng có những kẻ phản nghịch, rời khỏi dải chính, đi đến một kết cục hoàn toàn khác.

Chỉ có c.h.ế. t đi, mới có thể tái sinh.

Tôi đã dùng mạng sống này để đánh cược một lần.

Tôi không muốn sống tiếp dưới cái danh phận ràng buộc ấy.

Mẹ tôi luôn miệng bảo: "Bác sĩ tâm lý đã chữa lành bệnh cho con rồi."

Thật ra, tôi chưa từng gặp bác sĩ tâm lý nào hết.

Thuốc của tôi… chỉ có một là Lâm Tuế Hề.

Trong bóng tối mịt mùng, tôi lại nghe thấy giọng em vang lên, như ảo giác mà cũng như thật:

"Phó Huyền Lẫm… thật ra em không phải lúc nào cũng diễn trò với mọi người."

"Anh nghĩ kỹ đi, muốn từ bỏ thật không? Anh bỏ được em sao?"

Đúng vậy.

Em ấy lạnh nhạt với tất cả.

Lười chạy trốn, lười đối nhân xử thế.

Nhưng… em tình nguyện diễn kịch để lừa tôi.

Em còn vì tôi, sinh ra một đứa con gái giống tôi y đúc.

Em ấy yêu tôi đến chết.

Tôi lại trườn ra khỏi bùn đất, vật vờ đứng dậy, lê lết đi rất xa.

Lý Chính kể:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!