Chương 13: (Vô Đề)

Nửa năm sau cái c.h.ế. t của tôi, Phó Nhiên đã có ba mới.

Tôi đeo máy trợ thính, cố gắng lắm mới nghe được chút tiếng động từ thế giới.

Cúi xuống nhìn đùi trái tôi có một vết sẹo khủng khiếp, như bị quái vật cắn.

Tôi giống như một con chuột già ẩn trong bóng tối, chỉ dám lặng lẽ quan sát mẹ con họ.

Vợ tôi và con gái của tôi.

Các hai người bọn họ… cười với một người đàn ông khác.

Tôi ghen tuông đến mức muốn phát điên.

Lý Chính xuất hiện, hỏi:

"Tổng giám đốc Phó, có cần xử lý hắn ta không?"

Tôi nghiến răng, nuốt cục nghẹn xuống:

"Không cần. Và nữa chú ý cách dùng từ. Kẻo bị người khác nghi ngờ."

"Rõ."

Tôi không có thân phận, cũng chẳng còn danh nghĩa, không đủ tư cách để can thiệp vào cuộc sống của cô ấy.

Huống hồ cô là loại không có trái tim.

Không bao giờ thật sự phụ thuộc vào ai.

Em nói yêu, nhưng tình yêu của em, đáng bị lên sóng chương trình bóc phốt "315"... toàn là hàng nhái.

["315" ở Trung Quốc là chương trình điều tra & bóc trần hàng giả, lừa đảo, phát vào ngày 15/3 hằng năm (Ngày Quyền lợi người tiêu dùng). Nên khi một người bị nói là "xứng đáng lên 315", tức là bị cho là giả dối trắng trợn, đáng bị bóc phốt công khai.]

Em có thể yêu bất kỳ ai.

Cũng có thể chẳng yêu ai cả.

Tôi ghen đến sắp vỡ tung trong bóng tối..

Họ khoác tay nhau, cùng ăn một que kem, gã đó chạm vào mặt em ấy.

Tối hôm đó, hắn ta còn vào nhà em…

Nếu ai cũng được, tại sao tôi lại không?

Tôi phải nhốt em lại.

Phải nhốt em lại.

Phải nhốt em lại.

Đúng vậy. Tôi chính là một kẻ điên.

Tôi không có đạo đức, chẳng màng pháp luật.

Tôi chỉ muốn ngay lập tức kéo em về, nắm lấy mắt cá chân, lôi em vào lòng mình.

Búp bê của tôi rất xinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!