Chương 11: (Vô Đề)

Chỉ có điều… khi mẹ gật đầu, ba như bị hóa đá.

Bước chân nặng nề như đeo ngàn cân, lảo đảo như xác sống mà đi ra khỏi nhà.

Đi mãi mới tới được cửa.

Lúc ấy mẹ chạy theo, vỗ nhẹ vai ông, ra hiệu:

"Bao giờ anh sẽ quay lại? Sau khi cưới người ta rồi… có còn đến nữa không?"

Ba cười khổ, ngón tay lướt qua khóe môi mẹ, chậm rãi, lưu luyến.

Sau đó ông ra hiệu tay:

"Anh sẽ không cưới cô ta."

"Đợi khi em già… anh sẽ đến đón em."

Hửm?

Già rồi mới đón á?

Tôi nghi ngờ… ba đánh sai ký hiệu tay.

Không lâu sau, ba quay đi.

Bóng lưng lạnh lẽo, cô đơn đến rợn người.

Một lúc sau…

Dì Trình lao vào nhà như bị ma đuổi.

Tựa cả lưng vào cửa, thở hổn hển:

"Mẹ ơi mẹ ơi! Gặp ma rồi!!!"

"Sao thế dì ơi?"

Tôi vội rót nước cho dì.

"Ngoài hành lang có một con ma! Nó khóc to lắm!"

"Tiếng khóc chói tai, thê lương khủng khiếp, nghe là biết ma c.h.ế. t rất thảm!"

"Lúc đầu dì còn tưởng ai để ấm nước sôi quên không tắt, ai ngờ quay lại nhìn thì thấy một… một con ma ôm đầu ngồi xổm khóc thảm thiết!!!"

"Má ơi tim dì nhưng ngừng đập rồi! May mà dì luyện chạy bộ đấy!!!"

Ghê thật đấy.

Mẹ đổi sang một khu chợ hải sản khác để g.i.ế. c cá.

Thỉnh thoảng cũng g.i.ế. c ếch, g.i.ế. c gà, g.i.ế. c vịt...

Tôi tan học thì chạy tới tìm mẹ.

Hôm ấy, hoàng hôn phủ đầy trời.

Mẹ yên lặng xử lý một con cá lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!