Tôi thấy khuôn mặt ba phản chiếu trong gương đờ đẫn, mi mắt rung mạnh hai lần, như tim vừa ngừng đập.
Rất lâu sau, ông cố gắng đè nén sự vui sướng, làm ra vẻ lạnh lùng:
"Học ở đâu thế? Diễn để gạt anh à? Nhưng anh thích."
Mẹ im lặng nhìn ông, khẽ cười.
Sau đó lại làm cái động tác tay lạ mà tôi mãi vẫn không hiểu nổi.
Rồi ngẩng cổ lên một tư thế "tự dâng mình cho lưỡi dao".
Ba cười, cười đến bực bội:
"Thật sự coi anh là món đồ chơi rồi phải không? Anh chỉ có giá trị dùng thế thôi à?"
Ông lắc đầu:
"Không cho. Để em phải nhớ đến anh."
Mẹ đưa tay, khẽ chạm vào những đốt ngón tay dài của ông.
Ba vẫn từ chối:
"Bị viêm gân rồi, không được."
Ông đưa ngón tay cái, khẽ chạm trán mẹ, đẩy nhẹ bà ra sau.
Mẹ đáng thương nắm lấy vạt áo ông.
"Đừng có diễn với anh, anh không ăn chiêu đó."
Nhưng mẹ cắn môi, ánh mắt lấp lánh, nhìn ông như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ, ai nhìn cũng xót xa.
Ba không chịu nổi nữa, buông tư thế cảnh giác, ôm chặt mẹ vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu bà, hơi thở dồn dập.
"Bảo bối… em biết anh đang nghĩ gì không?"
Giọng ông khản đặc đến đáng sợ:
"Anh muốn… nhốt em lại, giấu vào nơi không ai tìm thấy. Chỉ có anh được nhìn thấy em, hôn em, ôm em, …"
Lại lên cơn rồi, ôi ba tôi.
Nhưng tôi không thể để ông mang mẹ đi.
Tôi không thể vừa mất ba, lại mất luôn mẹ.
May thay, ông lại khẽ cười, ánh mắt đầy điên cuồng nhưng dịu lại:
"Nhưng không được. Anh không nỡ."
Thế thì tốt rồi.
Tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ ru tôi chìm dần vào giấc ngủ.
Mơ hồ nghe thấy tiếng động mơ hồ vang lên, ba ghì chặt eo mẹ, ép bà tựa sát vào gương.
Tấm gương lạnh như băng áp lên sống lưng gầy mỏng của mẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!