Chương 1: (Vô Đề)

Mẹ tôi là một người câm.

Bước vào phòng, bà không nói gì, chỉ lặng lẽ đối mặt với ba.

Tôi đứng bên cạnh giường bệnh, nghe ba trầm giọng:

"Bạch nguyệt quang đây à? Hừ, thủ đoạn cũng ghê gớm thật."

Người nhà họ Phó đứng vây quanh một vòng, chẳng ai nghe rõ ba nói gì, mỗi người một câu, ồn ào bàn tán:

"Phó Huyền Lẫm, thấy chưa? Cái loại đàn bà tanh tưởi như vậy mà anh cũng cưới về nhà?"

"Mẹ cô ta còn là kẻ chuyên gọi hồn nhảy đồng, chắc chắn đã yểm bùa mê hoặc anh rồi!"

"Tô Ý là sinh viên ưu tú của Cambridge, chờ anh bao nhiêu năm trời, ông trời cuối cùng cũng có mắt…"

Nhị gia đứng ra, yêu cầu ba tôi thể hiện lập trường:

"Phòng pháp chế nhà họ Phó đã soạn sẵn đơn ly hôn, ký đi!"

Qua tấm kính, tôi thấy "bạch nguyệt quang" của ba đang đứng ngoài cửa, khóe môi mỉm cười, toàn thân sang chảnh, trang điểm kỹ càng.

Không giống mẹ tôi bị gọi đến gấp, trên tạp dề còn dính vảy cá.

Có lẽ bà đã lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra mấy ngày qua.

Mẹ hít mũi, đưa tay nhận lấy bản thỏa thuận.

Ba tôi giơ tay chuẩn bị ký, giọng lạnh lùng:

"Đợi đã. Người tôi cưới là cô sao?"

Giữa hai chân mày ông thoáng qua một tia buồn bã khó hiểu.

Hai người mỗi người giữ một đầu tờ đơn ly hôn, đốt ngón tay ba siết chặt, gân xanh nổi lên.

Tôi biết mà, ba đối xử với mẹ con tôi rất tốt.

Mất trí thì sao chứ?

Nhưng ngay giây tiếp theo, ông cau mày, chỉ vào phần chia tài sản:

"Năm trăm vạn?"

Ngẩng đầu, ánh mắt ông khinh miệt rơi lên người mẹ tôi:

"Làm ghê tởm tôi bao nhiêu năm, giờ còn muốn tiền ăn tiền của nhà tôi?"

Ông ra hiệu cho thư ký Lý:

"Viết lại. Tính theo giá thuê bảo mẫu, làm bao nhiêu, trả bấy nhiêu."

Người nhà họ Phó đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Tôi níu chặt vạt áo mẹ, ánh mắt đối diện với Tô Ý ngoài cửa.

Cô ta mấp máy môi, không phát ra tiếng, chỉ nhếch mép khiêu khích:

"Con sâu rác rưởi, từ đâu bò ra thì cút về chỗ đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!