"Em muốn hỏi... người con trai em thích có thích ai không? Cậu ấy thích mẫu người như thế nào?"
Cô nữ sinh ngồi đối diện, có chút ngượng ngùng mở lời.
Khóe môi Thời Ý khẽ nhếch. Ở độ tuổi này, con gái thường bối rối trong tình cảm. Người tìm cô xem quẻ, ngoài chuyện cầu tài thì nhiều nhất cũng là chuyện tình duyên.
Đây là hai loại khách dễ kiếm tiền nhất, cũng dễ "lừa" nhất.
Nếu đến hỏi về tiền bạc, chỉ cần nói tương lai nhất định sẽ phát tài, người ta nghe xong sẽ vui vẻ ra về.
Nếu là hỏi về tình cảm, thì chỉ cần nói rằng "thật ra đối phương cũng thích bạn, chỉ là vì nhiều nguyên nhân nên chưa dám tiến thêm", đảm bảo sẽ khiến họ hài lòng.
Câu trả lời này gần như vạn năng, dùng cho ai cũng hợp.
Lần này cũng vậy, sau khi nghe Thời Ý nói, cô nữ sinh trước mặt quả nhiên phấn khởi hẳn.
Trong lúc vô tình chạm vào cánh tay cô bé, Thời Ý lập tức nhìn thấy một cảnh tượng.
Người con trai mà cô gái này thích chính là học bá trong trường, đứng đầu khối. Vì cảm mến cậu, cô bé đã cố gắng học hành, cuối cùng cũng đạt được thành tích không tồi.
Thời Ý rút tay lại, trong lòng hài lòng với kết quả này. Đôi khi tình cảm tuổi trẻ không hẳn là chuyện xấu, quan trọng là người lớn định hướng thế nào.
"Người em thích học rất giỏi, đúng không? Là học bá trong trường. Cậu ấy thích những cô gái cũng học giỏi. Nếu em cố gắng đuổi kịp, biết đâu một ngày nào đó hai người có thể đến với nhau."
Cô bé nghe vậy thì tròn xoe mắt, dùng tay che miệng để không kêu thành tiếng.
Ba cô bạn bên cạnh cũng vui mừng khôn xiết:
"Thật không, đại sư? Nó thật sự có thể đạt được ước nguyện sao?!"
Thời Ý nhìn bọn họ, nở nụ cười thần bí:
"Đương nhiên, duyên phận vốn do trời định."
Câu nói này không phải bịa đặt hoàn toàn. Một kẻ xem bói "nửa mùa" như cô, chỉ cần quan sát cách ăn mặc, hành động, ngôn từ là có thể đoán sơ lược hoàn cảnh và vấn đề họ gặp phải.
Khả năng quan sát ấy đối với Thời Ý mà nói, chẳng khó khăn gì.
Mấy nữ sinh vui vẻ rời đi sau khi nhận được câu trả lời mong muốn.
Thời Ý nhìn bốn tờ tiền mới nhận trong tay, vui vẻ nhét vào túi, chuẩn bị thu dọn để về nhà.
Vừa đặt chân lên chiếc xe ba gác, cô suýt nữa thì bị tiếng của Bạch Hổ trong đầu hù đến mức lao thẳng xuống mương:
"Chủ nhân, mau đi cứu cảnh sát hôm trước! Anh ta sắp gặp tội phạm trong con ngõ nhỏ, sẽ bị g**t ch*t đấy!"
Cái gì?!
Nghe thấy lời này, Thời Ý hốt hoảng đến mức lập tức đổi hướng.
"Sao lại thế? Rõ ràng tôi đã nhắc anh ấy đừng đi đường tắt mà, anh ấy cũng đã hứa rồi. Sao quay đi quay lại lại vẫn đi đường đó chứ?!"
Cô sốt ruột đến phát điên, vô thức đạp xe ba gác như bay, phóng thẳng tới cổng sở cảnh sát.
"Ê! Ở đây không được đỗ xe!"
Bác bảo vệ ló đầu ra từ phòng trực, quát lớn.
Nhưng Thời Ý chẳng buồn để ý, cô vội vàng vứt xe ba gác ngay trước cổng, cắm đầu chạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!