Cố Hàn Sinh cùng mọi người vừa lao ra khỏi cửa thì đã mất hút bóng dáng A Mộng.
Cố Hàn Sinh lấy từ trong túi ra một tiểu nhân giấy, vung tay ném lên không:
"Đi tìm A Mộng!"
Tiểu nhân mơ màng dụi mắt, nghe thấy mệnh lệnh gấp gáp thì gật đầu. Nó bay lên, đảo mắt nhìn quanh:
"Chủ nhân, ở bên kia!"
Nói rồi, tiểu nhân phóng vút về phía trước.
"Đi theo!"
Cố Hàn Sinh dẫn đầu, mọi người lập tức bám sát, lao như bay trong những con đường chằng chịt của thôn.
Nắng đầu thu trải khắp thôn làng, ấm áp mà yên tĩnh. Lúc này dân trong thôn vẫn chưa thức dậy. Bọn họ cũng không còn kịp lo chuyện lộ thân phận, cứ thế lao nhanh qua từng ngõ hẻm.
Không thể không nói, mấy thanh niên kia vác A Mộng chạy cực nhanh. Mễ Thần lao lên trước, mấy người khác cắm đầu bám sát.
Chạy một đoạn, cuối cùng cũng thấy bóng A Mộng cùng mấy gã kia.
Mễ Thần hét lớn:
"Đứng lại cho bà! Mau thả A Mộng xuống!"
Bọn kia giật mình, quay đầu lại. Thấy vài gương mặt xa lạ, liền biến sắc như gặp đại địch, vô cùng hoảng hốt:
"Các người... các người là người ngoài làng?! Sao vào được đây?!"
Nhìn thấy A Mộng lộ vẻ thở phào, kẻ cầm đầu là Cao Viễn liền tái mặt, hét lên:
"Cha mẹ ngươi điên rồi sao, lại dám chứa chấp người ngoài?!"
Nói xong, hắn vác A Mộng lên vai, chạy thục mạng.
"Muốn vác A Mộng đi đâu vậy?" Thời Ý cau mày.
Mễ Thần nghiến răng khạc một tiếng:
"Không biết, nhưng chắc chắn lũ súc sinh này chẳng có ý tốt gì!"
Cô liếc quanh, nhấc bổng một tảng đá bên đường. Không nói hai lời, quay người ném thẳng về phía bọn kia.
Thấy thế, đồng tử Cố Hàn Sinh co rút:
"Nhẹ tay thôi, đừng gây mạng người!"
Lời còn chưa dứt, tảng đá to gần nửa người đã bay vèo tới, nện trúng đám người.
A Mộng bị Cao Viễn văng khỏi vai, ngã lăn mấy vòng trên đất.
"Bịch—!"
"Bịch—!"
"Bịch—!"
Bọn Cao Viễn bị đập trúng, ngã lăn lộn, đau đến nhe răng trợn mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!