Tiểu nhân giấy nhảy lóc chóc từ một bên trở về, nhảy vào trong lòng Cố Hàn Sinh. Hắn khẽ vỗ lên đầu nó:
"Ngoan, còn một nhiệm vụ nữa giao cho ngươi. Ngươi lẻn vào trong nhà họ, xem xem có thứ gì đáng nghi không, và... nghe lén một chút bọn họ nói chuyện."
Tiểu nhân nghiêng đầu tỏ vẻ mơ hồ, sau đó gật mạnh một cái. Ngay giây sau, nó lại mở miệng nói tiếng người:
"Yên tâm, giao cho ta."
Giọng nói ấy nghe non nớt, mềm mại như giọng một bé gái.
Tiếp đó, tiểu nhân nhẹ nhàng nhảy lên vai Cố Hàn Sinh, rồi thẳng tắp phóng lên mái hiên đá, thoáng chốc biến mất, nhảy xuống bên kia.
Thời Ý vô thức bật thốt khen ngợi, Cố Hàn Sinh nghe thấy tiếng cảm thán khe khẽ của cô thì khóe môi cong cong:
"Bù nhìn của tôi có thể biến hóa đủ dạng. Lần trước cái cậu tháo banh chành ấy chỉ là sản phẩm công nghệ thế kỷ 21 thôi. Nhưng phải nói thật, mấy món đồ cổ này vẫn hữu dụng hơn, chẳng sợ bị người ta tháo gỡ."
Vừa nói hắn vừa tặc lưỡi, trông có vẻ còn đau lòng chuyện lần trước bị Thời Ý phá hỏng bù nhìn.
Thời Ý biết mình có lỗi, liếc hắn một cái rồi không nói thêm.
"Chúng ta quay về trước thôi, trời cũng đã tối hẳn rồi."
"Nhưng còn con bù nhìn kia thì sao?" Thời Ý do dự.
Cố Hàn Sinh cất điện thoại vào túi, chỉnh lại quần áo, chuẩn bị dẫn mọi người rút lui:
"Bù nhìn đó và tôi tâm linh tương thông. Nó thấy gì nghe gì, tôi đều cảm nhận được."
Thời Ý tròn mắt, thì ra là thế. Chợt trên gương mặt cô hiện lên một tia nghi ngờ—lần trước bù nhìn máy móc vào nhà cô, bị cô tháo tung mà hắn cũng chẳng phát hiện gì cả?
"Về trước đi."
Cả nhóm men theo con đường cũ, lặng lẽ quay lại nhà của Mộc Trạch. Lúc này, cả nhà Mộc Trạch vẫn ngủ say do tác dụng của hương An Thần, không hề phát hiện mấy người đã biến mất.
"Đội trưởng, vậy ngày mai chúng ta tính sao?" Mễ Thần hỏi, dù sao lý do để họ ở lại đây cũng chỉ đủ một đêm. Ngày mai chắc chắn họ phải rời đi, vậy lấy cớ gì để tiếp tục?
Cố Hàn Sinh trầm ngâm một lúc:
"Ngày mai cứ lấy cớ muốn khảo sát phong tục dân gian nơi này, tranh thủ xin ở lại thêm vài ngày."
Mễ Thần chống cằm, hơi ủ ê:
"Nhưng xem bộ dạng họ, sợ là sẽ không cho chúng ta ở lâu đâu."
Phong Minh nhẹ vỗ vai cô, cười nói:
"Yên tâm đi, nếu họ không đồng ý thì chúng ta dùng chiêu 'kim tiền đại pháp'..."
Thời Ý nghe vậy khẽ nhướng mày, hơi kinh ngạc.
Cố Hàn Sinh bật cười:
"Các cô chỉ biết đẩy tôi ra. Tài sản nhà tôi sớm muộn cũng bị các người phá cho cạn kiệt mất thôi."
Nghe thế, Mễ Thần kinh ngạc:
"Đội trưởng, anh nói dối cũng không đến mức ấy chứ? Người ngoài không biết thì thôi, chứ anh định lừa bọn tôi sao? Với gia sản nhà anh, đừng nói lấy ra làm nhiệm vụ, cho dù ngày nào anh cũng phung phí, thì tiêu đến kiếp sau cũng chẳng hết!"
Cố Hàn Sinh tặc lưỡi, không chịu thừa nhận:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!