Chương 33: Người đàn bà nửa đêm đốt giấy tiền

Cố Hàn Sinh cùng Thang Dục đi phía trước, cũng nghe thấy tiếng mõ kia, đồng thời đưa tay bịt tai. Hai người lập tức quay lại, nhìn ba người sắc mặt trắng bệch. Thang Dục lại nhìn sang bức tường bên cạnh, tiến lên quan sát kỹ một hồi.

"Đây là hưởng mã, một loại hóa thạch cổ xưa... không ngờ dân làng lại gắn thứ này vào trong tường nhà mình? Trước kia tôi từng đọc trong sách, loại hưởng mã này có độ dày khác nhau, khi gõ sẽ tạo ra những âm bậc khác nhau, nghe nói có thể mê hoặc lòng người."

Mấy người vội vàng uống mấy ngụm nước, thở hổn hển.

"Thứ này thật sự quá đáng sợ, chẳng trách Tiểu Chu dặn không cho chúng ta chạm vào mấy tảng đá này?"

Nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được, tại sao lần trước khi thị trưởng bọn họ tới họp trong thôn, vô tình chạm phải những hòn đá này thì lại bị đuổi đi không chút khách khí.

"Chẳng phải vì sợ bí mật trong làng bị lộ sao."

Mễ Thần nhếch môi cười lạnh.

"Bây giờ bí mật bị chúng ta phát hiện rồi. Nhưng mà... người trong làng đều là dân làng, họ đem thứ này ra để mê hoặc ai chứ?"

Cố Hàn Sinh trầm giọng:

"Có lẽ đây cũng là một loại thủ đoạn tự vệ cổ xưa. Để tránh ngoại địch xâm nhập, nên mới dùng cách này để chống đỡ cường địch."

Nói như vậy, dường như cũng hợp lý.

"Được rồi, đi thôi, đừng có đụng lung tung gì nữa." Cố Hàn Sinh dặn.

Mễ Thần bĩu môi, xem như là xin lỗi cho hành vi vừa rồi:

"Xin lỗi mọi người."

"Cả đội chú ý, không được chạm vào bất cứ thứ gì nữa."

"Rõ, đội trưởng!"

Mọi người rón rén men theo tường, đi theo sau lưng Cố Hàn Sinh.

Hắn vốn có phương hướng cảm rất tốt, dựa vào tiểu khôi lỗi dẫn đường, chẳng mấy chốc đã vòng tới trước một căn nhà đá trông chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng khác với tình trạng mọi nhà đều đã ngủ say, chưa kịp đến gần cửa nhà, bọn họ đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ.

"Hu hu hu~"

Cố Hàn Sinh ra hiệu tay sát tường:

"Dừng lại."

Tiếng nức nở vang vọng giữa màn đêm tĩnh mịch, nghe lạnh sống lưng, âm u quỷ dị.

Mấy người phía sau len lén thò đầu ra sau lưng hắn. Lúc này, bọn họ đang ở một góc hẻm nhỏ, chỉ cần bước qua khúc quanh kia là đối diện ngay nhà của Thạch Hương Hương.

Cố Hàn Sinh rất cẩn trọng, rút từ trong túi ra một tiểu nhân bằng giấy, thổi nhẹ một hơi.

"Đi đi, đừng tới quá gần."

Tiểu nhân chỉ bằng nửa bàn tay, trông như một chiếc bánh quy người gừng bằng giấy, còn khá đáng yêu. Hắn chấm hai điểm nhỏ lên đầu nó, hai điểm ấy rơi xuống liền như có sinh mệnh, chớp chớp mắt.

Nó đứng yên nơi góc tường, nghe lệnh của Cố Hàn Sinh, run run chạy ra khỏi khúc quanh, đứng cách người phụ nữ kia không xa.

Cố Hàn Sinh lấy điện thoại, nhìn qua đôi mắt của tiểu nhân, có thể thấy rõ cảnh tượng trước mắt nó.

Từ góc nhìn ấy, chỉ thấy trước cửa một căn nhà đá, một người đàn bà khoác áo tang, đầu đội khăn trắng. Trong chậu lửa, giấy tiền đang cháy bập bùng, vừa cháy vừa lẩm bẩm khấn, tiếng khóc bi thương không dứt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!