Chương 10: Thời Ý nổi tiếng rồi

Cố Hàn Sinh có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến thân phận của mình thì cũng dần hiểu ra, bèn gật đầu.

"Có cần tôi đưa anh đến bệnh viện không?"

Lương Trác Quân lúc này sắc mặt trắng bệch. Một cảnh sát khác rảnh tay lập tức chạy đến đỡ cánh tay anh.

"Chúng tôi đưa đội trưởng đi bệnh viện thôi."

May mắn là gần sở cảnh sát có một bệnh viện 24 giờ, có thể nhanh chóng qua đó xử lý vết thương.

Lương Trác Quân gắng sức ép chặt cánh tay đang chảy máu, quay sang nhìn Cố Hàn Sinh.

"Lần này tôi còn sống, đều nhờ cô bé kia. Cô bé đâu rồi? Tôi muốn cảm ơn trực tiếp."

Nhắc đến chuyện này, trong lòng anh vẫn còn áy náy. Rõ ràng trước khi rời đi, Thời Ý đã dặn đi dặn lại, nhắc anh đừng vì tiết kiệm thời gian mà đi đường tắt. Vậy mà anh lại quên sạch, vẫn cứ cố chấp đi lối nhỏ. Kết quả chính là để cho tên tội phạm vừa ra tù có cơ hội ra tay.

Cố Hàn Sinh đảo mắt tìm quanh:

"À, anh nói tiểu thần côn ấy à? Chắc đang đi lấy xe ba gác rồi."

Anh ta vỗ tay, nhắc đến chuyện này thì thấy buồn cười.

"Lương đội trưởng, anh không sao chứ?!"

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Thời Ý đạp chiếc ba gác dừng lại trước cửa hẻm, nhanh chóng bước vào, nhìn thấy cánh tay đang rỉ máu của Lương Trác Quân thì lo lắng tiến lên.

Lương Trác Quân thấy Thời Ý, gượng cười:

"Tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Nhưng hôm nay, thật sự cảm ơn cô."

Thời Ý hơi ngượng ngùng, thật ra cô cũng chẳng giúp được gì, còn suýt nữa đưa cả bản thân vào chỗ chết.

"Không có gì. Cánh tay này có lẽ cần khâu lại, mau đến bệnh viện đi."

Cô khẽ nhìn thoáng qua, thấy vết thương nơi kẽ tay rách sâu, ghê rợn đến mức thấy cả xương.

Lương Trác Quân đã bắt đầu hoa mắt, rõ ràng là mất máu quá nhiều, chẳng còn sức để nói thêm với Thời Ý, liền nhanh chóng theo mấy đồng nghiệp đến bệnh viện.

"Tiểu thần côn, cũng khá đấy, ngàn dặm đưa đầu cho người ta chém. Lần sau đừng có không biết lượng sức, lấy trứng chọi đá nữa."

Cố Hàn Sinh dựa vào tường hẻm, giọng điệu lười nhác:

"May mà hôm nay cô gặp tôi. Đổi lại là người khác, e là giờ này cô đã đi gặp tổ tiên rồi."

Thời Ý quay lại, chạm phải ánh mắt của anh ta, lập tức cau mày. Người đàn ông này làm sao vậy? Bề ngoài đẹp trai thế, mở miệng lại toàn lời chọc tức.

Dù sao thì, anh ta cũng đã cứu mạng cô và Lương Trác Quân. Thời Ý vốn phân minh ân oán, sẽ không vì mấy câu khó nghe mà phủ nhận ân tình cứu mạng.

Cô khẽ nói, giọng khô khốc:

"... Cảm ơn."

Nói xong, cô chẳng thèm liếc anh lần nào nữa, quay lưng đi ra khỏi hẻm, nhảy lên chiếc ba gác.

Cố Hàn Sinh tự cho là mình tạo được dáng phong độ, ai ngờ cô gái nhỏ trước mặt lại chẳng mảy may để ý.

Anh hơi sững người, nhìn bóng lưng cô dần xa, gọi với theo:

"Cô không biết tôi là ai sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!