Chương 1: Thức tỉnh thiên phú cứu người, thầy bói rởm lột xác thành đại sư

Tháng sáu oi ả, giữa mùa hè nóng bức, dưới gầm cầu vượt.

Thời Ý ngồi dưới một gốc cây lớn hóng mát. Trên trán cô quấn băng gạc, tay trái bó bột, trong lòng ôm một chai nước dừa ướp lạnh.

Trước mặt cô bày một sạp nhỏ, bên cạnh dựng một tấm cờ:

— Xem bói một lần một trăm, không chuẩn không lấy tiền!

Mái tóc xanh lam nhạt của cô nổi bật bất thường, khiến nhiều người đi ngang phải chú ý.

Người qua kẻ lại nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp lẫn trong đám hàng rong, không khỏi lắc đầu tiếc nuối.

Xinh thế mà lại đi làm trò lừa đảo giang hồ...

Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên tay xách nách mang đủ loại hộp quà, đứng dưới cầu vượt nhìn quanh.

Vừa trông thấy Thời Ý, mắt ông ta sáng rực:

"Sư phụ Thời!"

Ông ta vội vàng chạy đến trước sạp, còn chưa đứng vững đã "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống. Không nói lời nào, liên tục "cốp cốp" dập đầu, khiến đám đông xung quanh giật mình.

"Đại sư, thật sự cảm ơn ngài đã cứu mẹ tôi! Nếu không phải ngài tính ra được mẹ tôi sẽ bị vật rơi từ trên cao đập trúng, rồi còn ra tay cứu giúp, thì e rằng bà ấy đã thật sự..."

Nói đến đây, khóe mắt người đàn ông đỏ ngầu, lại dập đầu lần nữa.

"Thật sự cảm ơn Sư phụ Thời, ngài đúng là thần thánh!"

Thời Ý đặt chai nước trong tay xuống, tim đập nhanh hơn nhưng gương mặt vẫn bình thản:

"Không có gì, đưa tiền giải nạn thôi."

Trong lòng cô lại chột dạ — cô nào biết xem bói thật!

Lúc đó cô chỉ tình cờ thấy có vật từ trên cao rơi xuống, phản ứng nhanh kéo bà cụ ra, còn đưa tay ra chắn giúp.

May mắn thay, người đàn ông trước mặt lại là người biết ơn. Ông ta chẳng những thanh toán toàn bộ chi phí thuốc men cho cô, còn đưa thêm một ngàn tệ.

Cô bóp chặt mấy tờ tiền trong túi, nhịp tim dần ổn định lại.

Ít nhất tiền thuốc ngày mai đã có rồi...

Hồi cấp ba, Thời Ý đã được chẩn đoán mắc bệnh xơ cứng teo cơ, triệu chứng ban đầu đã xuất hiện, chỉ có thể dùng thuốc để duy trì sự sống.

Nhưng cô không mấy bận tâm. Có rượu thì uống hôm nay, mai tính sau. Hôm nay có tiền thì mua thuốc, không có thì đành nghe theo số trời.

Cô đưa tay lành kéo người đàn ông đang quỳ dưới đất đứng dậy, vẻ mặt vẫn bình thản.

Ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu cô bỗng lóe lên một cảnh tượng không thuộc về ký ức của mình.

"Á——!"

Cô giật mình buông tay ông ta ra, chai nước dừa rơi lăn xuống đất.

Cảnh tượng quá mức ghê rợn! Nếu không phải bản thân từng lăn lộn ngoài giang hồ, e rằng đã nôn ngay tại chỗ.

Mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người, da gà nổi đầy, cảm giác chẳng khác nào vừa gặp ma.

Trong cảnh tượng đó, chính người đàn ông trước mặt băng qua đường, bị một chiếc xe tải tông thẳng. Máu thịt nát bét, ruột gan óc não văng tung tóe, chết ngay tại chỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!