Khương Tri Ly giờ phút này không biết phải hình dung cảm giác mà Phó Bắc Thần cho cô như thế nào.
Dòng máu như đang đông lại trong người cô dần có độ ấm, bắt đầu lưu thông trở lại.
Hóa ra, cô không chỉ có một mình.
Thân thể cô phản ứng trước khi não bộ kịp phản ứng, cô bước đến bên cạnh anh.
Nhìn thấy vẻ thất thần trong đôi mắt cô, ánh mắt Phó Bắc Thần tối lại, ngón tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra sau lưng anh.
Nhìn thấy hai người thân thiết như vậy, Thẩm Nhân không khỏi nhíu mày.
Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Nhân, sắc mặt Phó Bắc Thần không hề thay đổi, giọng điệu khách khí hời hợt: "Nhà thiết kế Thẩm."
Thẩm Nhân thu hồi ánh mắt, mỉm cười gật đầu: "Phó tổng."
Phó Bắc Thần lịch sự gật đầu, "Không còn chuyện gì nữa, chúng tôi vào trước."
Vừa nói xong, anh kéo Khương Tri Ly đi vào trong.
Thẩm Nhân nhìn bóng lưng của hai người, bà càng nhíu chặt chân mày, nhưng cũng không nói gì.
Bên trong hội trường cũng không có bao nhiêu người, khách mời đứng tụm năm tụm ba trước tủ trưng bày, thì thầm nói với nhau.
Đến một tủ trưng bày không có người, Phó Bắc Thần buông tay ra, nhìn chằm chằm cô, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ có muốn đi không?"
Khương Tri Ly ngẩn người, sau đó cô mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, cô nhẹ nhàng nói: "Em không sao, sao phải đi chứ, đến cũng đã đến rồi."
Khóe mắt cô cong lên, mỉm cười: "Đúng rồi Phó tổng, có ai đã từng nói anh rất A không?"
(*) A, viết tắt của Alpha, ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc, dùng để chỉ người đẹp trai, nam tính, hiếu thắng.
Ví dụ như vừa rồi, bá đạo quá rồi.
Cô cũng không biết Phó Bắc Thần có nghe hiểu mấy câu nịnh nọt này của cô không, chỉ thấy anh nheo mắt lại, ánh mắt trầm trầm nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng.
"Có ai từng nói kỹ năng diễn xuất của em kém lắm không?"
Nhất là khi cô giả vờ ngây thơ gượng cười, đôi mắt rực rỡ sáng ngời thường ngày mất đi vẻ thần thái, nhưng cô vẫn cho rằng đây là lớp ngụy trang hoàn hảo, không chê vào đâu được.
Nghe vậy, khóe miệng đang cười của Khương Tri Ly cứng đờ, cô dừng lại một giây, sau đó mỉm cười: "Có hả? Em còn cảm thấy rất tốt, nếu không làm ngành này em còn định đi làm diễn viên nữa kìa."
Phó Bắc Thần nhẹ nhàng nói, "Vậy e rằng em phải lo lắng đến chuyện miếng cơm manh áo."
"......."
Bị Phó Bắc Thần đâm cho một nhát như vậy, sự chú ý của Khương Tri Ly vô tình đã bỏ qua những chuyện vừa mới xảy ra.
Nghĩ đến hiện trường chết chóc lúc mà kỹ năng diễn xuất của cô lật tẩy trước mặt anh, cô hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng thì thầm: "Kỹ năng diễn xuất của em kém, bình thường chẳng phải Phó tổng xem rất vui vẻ sao? Còn chưa đòi anh cát
-xê đâu đấy."
Vừa nói, ánh mắt Khương Tri Ly bỗng bị chiếc nhẫn trong tủ trưng bày hấp dẫn.
Bên trong tủ kính, một viên sapphire padparcha màu hồng cam đang tỏa sáng rực rỡ, sự kết hợp giữa màu cam và hồng giống như ánh tà dương của buổi hoàng hôn trên bầu trời rừng mưa nhiệt đới.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy màu sắc thuần khiến đến vậy, quả nhiên là bộ sưu tập của nhà thiết kế hàng đầu.
Cô không kiềm chế được, xúc động lên tiếng: "Đẹp quá đi mất...."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!