Trong dòng sông ký ức về thời niên thiếu của Dư Thanh, thôn Tiểu Lương đẹp nhất là vào buổi sáng và buổi tối. Hôm nay mới sáng sớm cô đã lên nóc nhà ngồi hóng gió, ông ngoại đặt chiếc ghế bập bênh trên đó cho cô.
Những ngày chẳng phải làm gì, nằm trên đây tập trung nhìn lên bầu trời.
Cửa nhà mở toang, bà ngoại đang ngồi bận bịu trước chiếc máy may dưới mái hiên. Tiếng máy móc kêu cót két, nhưng Dư Thanh không thấy ồn ào chút nào, trong lòng vô cùng yên tĩnh.
"Dư Dư." Bà ngoại vừa dùng lưỡi liếm đầu sợi chỉ để xỏ kim, vừa nói, "Con cũng ra ngoài đi loanh quanh đi, cứ ở trên đó hoài không chán hả."
Cô duỗi thẳng chân, ưỡn chiếc eo lười.
Trên nóc nhà có gió lớn, Dư Thanh leo xuống. Bà ngoại híp mắt tìm lỗ kim cả nửa buổi, Dư Thanh xách cái ghế đến ngồi cạnh.
"Con xỏ cho bà ngoại nha?"
"Được rồi này." Bà ngoại cột rút chỉ lại, chân khởi động máy may, cười nói, "Mấy năm nữa là không làm được nữa rồi."
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc trong nhà vang lên, Dư Thanh chạy vào bắt máy.
Cô vừa mới cầm lên nói "A lô", người phụ nữ đầu bên kia như không ngờ tới, ngạc nhiên gọi thử một tiếng "Dư Dư?". Cô trong tiềm thức dựng lên bức tường trong lòng, khó chịu đến nỗi chỉ muốn cúp máy ngay.
Bà ngoại bước vào lấy ống nghe từ tay cô.
Dư Thanh lập tức đứng dậy đi ra ngoài, bà cụ thở dài đặt ống nghe bên tai. Chốc lát sau, bà ngoại bước ra, cô cháu gái đang cúi đầu ngồi ở bậc thềm, tay cạo sàn xi măng.
"Dư Dư à." Bà ngoại ngồi xuống cạnh cô, vuốt tóc cô, "Đừng giận mẹ con, mẹ con muốn tốt cho con thôi."
Mặt đất và đầu ngón tay cọ xát với nhau.
Âm thanh cọ xát đó cực kỳ giống giọng nói the thé của Lục Nhã mỗi khi giận, lần nào cô nghe thấy cũng chỉ muốn bỏ chạy. Lục Nhã không cho phép cô tùy tiện đi chơi, vài lần hiếm hoi được ra cửa thì Lục Nhã có thể gọi mười mấy cuộc kêu cô về, rồi phải chứng minh người đi cùng cô là con gái, sau đó sẽ nghe thấy tiếng quát tháo nếu không về thì sau này khỏi về nữa qua điện thoại.
Tuy đó chỉ là lời nói lúc giận, nhưng vào tai Dư Thanh thì lại là sự tra tấn.
Cô thực sự không thích Lục Nhã một chút nào.
Với cô, Lục Nhã giống một giáo viên hơn một người mẹ, nghiêm khắc đến mức cô ghét giáo viên suốt cả đời này. Cô không có thời gian và bạn bè của riêng mình, không có lấy một người để tâm sự, rất nhiều lúc buồn bã đến nỗi vừa đi trên đường vừa khóc.
"Con không muốn nói chuyện với mẹ." Dư Thanh nói chầm chậm.
Bà ngoại nghiêng đầu thấy mắt cháu gái ươn ướt, không nói gì, chỉ thở dài một tiếng. Ngoài cửa có tiếng xe đạp, cả già cả trẻ ngước mắt lên nhìn ra ngoài, Lương Vũ hào hứng đậu xe lại rồi chạy vào.
Cô bé thân cười thân thiện thưa bà, rồi nói sơ qua về chuyện đi Dương Thành.
"Bây giờ đi luôn hả?" Trong lòng Dư Thanh bỗng thấy mong chờ.
"Mẹ em nấu cơm trưa xong rồi, tụi mình ăn xong là đi ngay." Lương Vũ kéo cánh tay cô, sau đó nhìn sang bà cụ, "Bà ơi, tối nay chị Dư Thanh ngủ với con được không bà?"
Dư Thanh nhìn bà ngoại.
"Vậy vào nhà rửa mặt thay đồ đã." Bà ngoại cười nói.
Gió trên phố dần thổi nhẹ lại, bầu trời như mặt biển mênh mông không thấy bờ, trời xanh không gợn mây, trong vắt như dòng suối nhỏ nơi khe núi. Trái tim Dư Thanh rộng mở vô hạn, mọi buồn bã lúc nãy được quét sạch.
Lúc đến nhà Thẩm Tú, mấy chàng trai đã ở đó.
Một tay Lương Tự xách chiếc bàn đặt trong sân, Trần Bì xếp ghế, Thẩm Tú trong bếp gọi "Vào bưng mì", Lý Vị vững vàng mỗi tay một tô.
Lá cây kêu xào xạc, Lương Tự ngồi thẳng người nhìn thấy cô dưới mái hiên.
"Mình… mình đi lấy đũa." Mắt cô lóe lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!